Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2020

KƯU HI DI - SOI GƯƠNG


Lưu Hy Di 
(651-679), Sơ Đường

  


Phiên âm 

Lãm kính

Thanh lâu quải minh kính,
Lâm chiếu bất thắng bi.
Bạch phát kim như thử,
Nhân sinh năng kỷ thời.
Thu phong hạ sơn lộ,
Minh nguyệt thướng xuân kỳ.
Thán tức quân ân tận,
Dung nhan bất khả tư.

Dịch nghĩa

Trên lầu xanh treo tấm kính sáng,
Chiếu đến lòng cảm thấy buồn khó tả.
Tóc trắng nay đã bạc như thế nầy,
Đời người ngẫm nghĩ có được bao lâu.
Gió thu thổi dọc theo đường núi,
Trăng sáng y hẹn khi mùa xuân đến.
Than rằng ân vua không còn nữa,
Nên dung nhan không thể ngờ như thế.

Dịch thơ
Soi gương

Lầu xanh treo gương sáng
Soi không hết nỗi sầu
Tóc bây giờ bạc trắng
Đời người được bao lâu?
Gió thu theo đường núi
Trăng sáng xuân về mau
Hận chàng ân tình dứt
Dung nhan chẳng ngờ đâu.
NGUYỄN AN BÌNH
_____________________________________
*Lưu Hy Di 劉希夷 (651-679), tự Diên Chi 延芝, người Nhữ Châu 汝州 (nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc). Đỗ tiến sĩ năm Thượng Nguyên II (675) đời Đường Cao Tông (Lý Trị). Không rõ hành trạng. Ông có dáng dấp thanh tuấn, thích nói khôi hài, giỏi đàn tỳ bà, tính tình phóng túng. Thơ ông có lời bi ai, cổ kính, nhưng không mấy người biết. Về sau, Tôn Dục soạn tập "Chinh thanh", trích dẫn nhiều thơ ông, người ta mới thưởng thức, khen ngợi. Tác phẩm có "Văn tập" (10 quyển); "Thi tập" (4 quyển). Ông cũng thường làm những bài ca hành trường thiên, đặc biệt là thơ khuê tình ai oán, trong đó nổi tiếng nhất là bài "Bạch đầu ông vinh", cậu ông là Tống Chi Vấn rất thích.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét