Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

BƯỚC CHÂN VẠN LÝ


 

BƯỚC CHÂN VẠN LÝ


Họ lầm lũi đi

Lầm lũi trên đường bước chân vạn lý

Lầm lũi trở lại quê nhà trong nỗi buồn thể kỷ

Thành phố không còn là điểm tựa

(Nơi họ từng tin đó là vùng đất hứa)

Trận dịch quét ngang thành cơn bão kinh hoàng

Họ tháo chạy chỉ kịp mang theo giấc mơ thị thành

Giấc mơ sau những ánh đèn màu xanh đỏ đã đi vào mộng mị mỗi đêm

Ôi! Giấc mơ ấm no thật quá nhỏ nhoi

Từ ngày họ dời bỏ quê nhà ra đi

Bây giờ đã rất xa

Rất xa.

*

Ngày họ rồng rắn lên đường

Khuya vật vờ ngủ không yên giấc

Bé thơ ơi hãy ngủ ngoan trên vai mẹ nhé

Mẹ còn phải đi một chặng đường dài phía trước

Cuộc đời có phải là sân ga, là hợp tan giữa hai dòng nước

Sao gánh nặng áo cơm lại chông chênh nhọc nhằn đến thế

Hắn lên từng bước chân của kẻ trở về

Quê nhà còn thăm thẳm nơi xa

Hy vọng có mở ra theo trên con đường vạn lý

Dành cho những kẻ hồi hương.

31/7/2021

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2021

ĐI TÌM MÙA HOA MÓNG RỒNG



ĐI TÌM MÙA HOA MÓNG RỒNG


Có mùa hoa móng rồng xanh trong mắt em

Màu cẩm thạch long lanh chứa bao điều bí mật

Đẹp như tranh lại đong đầy nước mắt

Tôi mãi đi tìm qua từng dốc đá long đong.

 

Cái nắng tháng năm làm ai đó nao lòng

Chợt thấy hoa móng rồng nhà ai vừa hé nở

Bung cánh bướm lung linh trong veo làn gió

Từng cánh hoa xanh còn đọng hạt sương khuya.

 

Em đến nơi nầy từ những cánh rừng mưa

Đà Lạt vấn vương gieo neo tình em ở lại

Tôi lữ khách đâu hiểu hết lòng con gái

Như hoa móng rồng sáng nắng lại chiều mưa*

 

Trầm mặc rong rêu nâu mái ngói cổ xưa

Lãng đãng cây xanh phố sầu giăng tám hướng

Con đường nào dấu chân tím màu cánh phượng

Nào hẹn theo tôi lang thang cuối đất cùng trời.

 

Mùa hoa móng rồng trôi mãi tận khơi xa

Có để lại trong em bao điều thương nhớ

Nụ hôn nồng nàn làm tình yêu thắm đỏ

Khi chuyến xe muộn màng không còn gõ nhịp đường khuya.

30/7/2021

_________________________________

*Hoa móng rồng khi nở có thể thay đổi sắc màu liên tục trong một ngày, buổi sáng dây hoa cẩm thạch có màu xanh da trời, giữa trưa chuyển màu xanh lơ và buổi chiều có màu xanh lục.

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI BỖNG NHỚ QUÊ NHÀ

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
BỖNG NHỚ QUÊ NHÀ
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ PHAN BÁ KIỆT. Trong những ngày giãn cách giới nghiêm ở thành phố, lòng bỗng nhớ về quê nhà tha thiết. Con sông Hậu một thời tôi tắm mát và những kỷ niệm lũ lượt kéo về trong giấc mơ già cỗi của đời người. Xin cám ơn ông anh nhạc sĩ đồng hương đã hiểu và đồng cảm với bạn mình biết bao nhiêu.




BỖNG NHỚ VỀ QUÊ NHÀ

 

Sài Gòn những ngày giãn cách

Quắt quay lại nhớ quê nhà

Sông chia mấy mùa lau lách

Trắng mù từng đợt mưa xa.

 

Ta qua sông Tiền sông Hậu

Phà xưa đã dạt phương nào

Bây giờ cá lồng chim chậu

Tìm đâu vườn cũ hương cau.

 

Ta thương màu mây tóc mẹ

Đưa tay đón bóng chiều rơi

Cánh diều ta chơi thời trẻ

Từ lâu bạt gió ngàn khơi.

 

Phải đâu trăng xưa ngày cũ

Theo ta bao tháng năm dài

Đã tàn mùa chim di trú

Nắng khuya đổ mãi cuối ngày.

 

Em ơi! Lá vừa nghiêng xuống

Có bay về phía cội nguồn

Hồn ta lạc trôi muôn hướng

Bao giờ trở lại cố hương?

23/7/2021

Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI LỜI CỦA DÒNG SÔNG

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
LỜI CỦA DÒNG SÔNG
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ HỒ HOÀNG. Những ngày trốn dịch ở nhà chỉ còn lại niềm vui với thơ văn và âm nhạc mà thôi. Cám ơn người bạn nhạc sĩ đồng hương quê nhà rất nhiều.




GIÓ TỪ SÔNG LẠI THỔI


 

GIÓ TỪ SÔNG LẠI THỔI

 

Thơm mùi hương con gái

Gió từ sông thổi về

Đi qua mùa hoa cải

Tôi một thời mải mê.

 

Đâu đường đi của gió

Đâu đường bay của chim

Đâu bên bồi bên lở

Còn ai mãi đi tìm.

 

Ngọn gió đồng bát ngát

Nghịch ngợm bờ tóc em

Dẫu không còn gió hát

Khúc ca dao êm đềm.

 

Bèo vừa trôi vừa nở

Tóc bồng hạt mưa giăng

Nước bạc màu thương nhớ

Sóng sánh một đường trăng.

 

Gió từ sông lại thổi

Mắt sầu cho ngày sau

Lau phất phơ trắng ngọn

Để một đời tìm nhau.

 

Chỉ còn trăng với nước

Chỉ còn nụ tình xưa

Đôi bờ vang tiếng sóng

Dội về những đêm mưa.

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2021

SÀI GÒN TRONG TRÁI TIM NHAU



SÀI GÒN TRONG TRÁI TIM NHAU

 

Sài gòn đỗ bệnh bất ngờ

Trong anh sao lại ngẩn ngơ nỗi niềm

Sáng giãn cách, chiều giới nghiêm

Buồn giăng Gia Định sầu nghiêng Thị Nghè.

 

Vòng qua Phú Nhuận dừng xe

Loanh quanh Phù Đổng lặng nghe tiếng cười

Guộc gầy mấy chiếc lá rơi

Phố hun hút vắng biết người nơi đâu?

 

Sài Gòn trong trái tim đau

Vẫn tươi máu đỏ vẫn dào dạt xanh

Tình em vẫn mãi trong anh

Vẫn con chim nhỏ chuyền cành líu lo.

 

Sài Gòn sẽ lại như xưa

Thêm rưng rức nhớ chiều mưa ngoại thành

Mai về qua ngõ Hàng Xanh

Nút giao điểm hẹn tình anh đấy mà.

28/07/2021


SÀI GÒN...NHỮNG NGÀY GIỚI NGHIÊM



SÀI GÒN...NHỮNG NGÀY GIỚI NGHIÊM

 

Có phải thành phố bắt đầu có lệnh giới nghiêm

Nên cái nắng chiều nay chênh chao màu quái lạ

Gió gầy guộc cuốn đi lời than của từng chiếc lá

Trôi theo con phố hắt hiu một nỗi buồn vàng.

 

Cái chết vô hình quánh đặc cả không gian

Kẻ nhập cư tháo chạy khỏi Sài Gòn nhiều ngày trước

Cuộc rượt đuổi mệt nhoài trên từng chân bước

Sài Gòn không còn là vùng đất hứa dung thân.

 

Sài gòn đang mất thở lao vào cuộc đấu tranh

Cuộc chiến mà kẻ thù hình hài luôn biến dạng

Qua lớp khẩu trang bỗng thấy lòng hụt hẫng

Nghe tiếng còi xe cấp cứu náo động hú từ xa.

 

Trận dịch kinh hoàng giống cơn bão dữ quét qua

Cấp gió hãi hùng trào dâng suốt tầng tầng địa chấn

Cơn hồng thủy cuốn trôi loài người vô cùng tận

Chợt khao khát vô cùng từng giây phút bình yên.

 

Những chuyến xe nghĩa tình nối tiếp dội ngược vào đêm

Mới biết lòng người thảo thơm chưa bao giờ hóa thạch

Ngày mai bình minh sẽ lên sau những ngày giãn cách

Và không còn cái buồn nào

giống cái buồn Sài Gòn tôi thức trắng đêm nay.

Sài gòn, đêm 26/07/2021


MÀU CỦA GIÓ



MÀU CỦA GIÓ

 

Có phải em mang hình hài của lá

Suốt đời nhau ta mãi nợ một người

Năm tháng cũ ngân hoài câu biệt xứ

Trên dốc buồn còn chút nắng chiều rơi.

 

Màu mắt nhớ mang bóng hình của gió

Reo thì thầm trong sắc đỏ hoàng hôn

Giấc mơ xưa lên đồi sim trái chín

Tím se lòng tràn con sóng qua sông.

 

 

Gió mang em về cuối trời thương nhớ

Màu mắt em như mây trắng muôn trùng

Bước chân người qua bao mùa mê thảo

Áo phù hoa vuột nỗi nhớ khôn cùng.

 

 

Cánh chuồn ớt cuốn trôi thời thơ ấu

Ngày qua đi vương mãi khúc tình ca

Ở đâu đó  sương mùa đông quạnh quẽ

Có bừng lên sắc nắng chốn quê nhà.

 

Nhành quyệt quế tàn đêm bung cánh trắng

Tỏa hương thơm ngây ngất đến nao lòng

Màu của gió vẫn một thời xanh biếc

Có tình tôi em còn giữ được không?

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2021

GỞI NGƯỜI MỘT CHÚT MƯA THƠM



GỞI NGƯỜI MỘT CHÚT MƯA THƠM

    Chợt nghe mưa - Bước em về

Mùa xuân lắng đọng bốn bề lạ chưa?

Thì ra giây phút giao mùa

Đất trời níu giữ hương xưa thuở nào.

 

Yêu người tóc – sợi thơm lâu

Bàn tay còn giữ chút màu thời gian

Khung trời ngày ấy mênh mang

Hình như rất hẹp trong sân nhà nàng.

 

 

Dịu dàng biếc – lộc ngày xuân

Cho tôi bối rối một lần díu dan

Đi tìm trong cõi phù vân

Chồi non lộc biếc thì thầm gọi nhau.

 

Níu trong vạt áo cành đào

Mưa thơm từng hạt còn thao thức hoài

Mai sau dù mất dấu hài

Hàng cây nhớ gió bay bay suốt mùa.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2021

SỢI KHÓI QUÊ NHÀ



SỢI KHÓI QUÊ NHÀ

 

Hạt mưa bụi chìm vào trong mắt nhớ

Ngày ta đi thương sợi khói quê nhà

Người ở lại giấu đời trong củi mục

Lạc loài trôi theo từng đợt sóng xa.

 

Tiếng đập cánh khẽ khàng qua sông rộng

Hoàng hạc bay đã vào chốn vô cùng

Giọt thời gian úa tàn đau chiếc lá

Nước ngược dòng dờn dợn sóng mông lung.

 

Ta đã lạc mấy mùa  trăng cổ tích

Dấu chân người huyền hoặc ướt mưa sương

Khói quê nhà mây giăng sầu mấy lớp

 Lời hẹn xưa bay mất cuối con đường.

 

Em  mang đi giấc mơ thời trai trẻ

Ta mãi tìm trong ký ức long đong

Gió lênh đênh như chưa từng biết nhớ

Đời xanh rêu chạm một thuở biết buồn.

 

Ngôi nhà cũ không còn ai về nữa

Người tìm nhau như cánh nhạn phiêu bồng

Ta chợt thấy bóng chiều rơi hấp hối

Khói quê nhà cay mắt gởi bên sông.

            28-9-2016

Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2021

THƠ PHỔ NHẠC MỚI CHỢT GẶP LẠI EM NĂM MƯỜI TÁM

THƠ PHỔ NHẠC MỚI
CHỢT GẶP LẠI EM NĂM MƯỜI TÁM
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ HỒ HOÀNG. Bài thơ với một hoài niệm khôn nguôi về hai ngôi trường Phan Thanh Giản và Đoàn Thị Điểm Cần Thơ thời còn đi học.
Cám ơn nhạc sĩ Hồ Hoàng đã đồng cảm với tác giả.




CHỢT GẶP LẠI EM NĂM MƯỜI TÁM



CHỢT GẶP LẠI EM NĂM MƯỜI TÁM

 

 Bất chợt gặp lại em

Tóc xanh năm mười tám

Khi nắng hạ qua thềm

Đã vàng trang vở cuối.

 

Yêu mãi một làn hương

Phía sau cây kẹp tóc

Cánh phượng thành tơ vương

Đỏ một trời tuổi ngọc.

 

Bất chợt gặp lại nhau

Dưới mái vòm cao vút

Rưng rưng cánh ve sầu

Bóng người xa hun hút.

 

Theo em trong mưa sương

Nụ hoàng hoa chớm nở

Tiếng cười nắng sân trường.

Rất thơm tình hoa cỏ.

 

Giữa dòng đời xa lạ

Em như nhánh sông sầu

Trôi về đâu trăm ngã

Biết bao giờ gặp nhau?

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI NGỒI ĐỢI CƠN MƯA

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
NGỒI ĐỢI CƠN MƯA

Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ PHAN BÁ KIỆT. Sái Gòn với những ngày mưa dai dẳng và những ngày dài cách ly, chẳng ai thiết tha chờ đợi một cơn mưa nào đó bất chợt có chăng chỉ còn lại riêng ta chăng? Cám ơn ông anh PBK rất nhiều.




Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2021

BỖNG NHỚ VỀ QUÊ NHÀ

 


BỖNG NHỚ VỀ QUÊ NHÀ

 

Sài Gòn những ngày giãn cách

Quắt quay lại nhớ quê nhà

Sông chia mấy mùa lau lách

Trắng mù từng đợt mưa xa.

 

Ta qua sông Tiền sông Hậu

Phà xưa đã dạt phương nào

Bây giờ cá lồng chim chậu

Tìm đâu vườn cũ hương cau.

 

Ta thương màu mây tóc mẹ

Đưa tay đón bóng chiều rơi

Cánh diều ta chơi thời trẻ

Từ lâu bạt gió ngàn khơi.

 

Phải đâu trăng xưa ngày cũ

Theo ta bao tháng năm dài

Đã tàn mùa chim di trú

Nắng khuya đổ mãi cuối ngày.

 

Em ơi! Lá vừa nghiêng xuống

Có bay về phía cội nguồn

Hồn ta lạc trôi muôn hướng

Bao giờ trở lại cố hương?

23/7/2021

HUYỀN THOẠI THÁC KHÓI*



HUYỀN THOẠI THÁC KHÓI*

Thác reo tự ngàn năm

Bay một màu sương khói

Phải chăng là huyền thoại

Sông vợ tìm sông chồng?**

 

Sê-rê-pốk ngược dòng.

Chia hai nguồn trong đục

Chảy gập ghềnh uốn khúc

Trôi mãi để tìm nhau.

 

Giữa vách đá vực sâu

Bỗng hóa thành thác khói

Lá rừng xao xác hỏi

Khói ơi bay đi đâu.

 

Mà sương trắng bạc màu

Mà đêm ngày không nghỉ

Mà tình yêu bất tử

Qua mưa nắng đại ngàn.

 

Đỏ mùa hoa Pơlang

Thác buông mình tự kể

Hãy mở lòng dâu bể

Đón tình yêu nhiệm mầu.

 

Trong con tim khát khao

Gọi tên người yêu dấu

Một cuộc tình nương náu

Anh tìm em kiếp nào?

  Đắk Nông, tháng 8/2017

 

______________________________________________________________

*Sông vợ, sông chồng:  Krông Ân và Krông Knô

**Thác khói: còn gọi là thác chồng hay Đray Sáp(tiếng Ê Đê) thuộc xã Đray Sáp M huyện Krông A Na tỉnh Đắk Nông.

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI TIẾNG DẾ TRONG SÂN TRƯỜNG

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
TIẾNG DẾ TRONG SÂN TRƯỜNG
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ PHAN BÁ KIỆT. Buổi sáng Sài Gòn mưa đầy trời, ns Phan Bá Kiệt cũng báo ở Cần Thơ mưa gió cũng khiếp lắm. Chỉ còn lại "Tiếng dế trong sân trường cũ còn ở lại trong lòng người Cần Thơ xa xứ mà thôi.
Cám ơn ông anh nhạc sĩ quê nhà lắm lắm.




MƯA TRÊN ĐỈNH THIÊN CẨM SƠN*



MƯA TRÊN ĐỈNH THIÊN CẤM SƠN*

   Đỉnh trời ôm mây đầu núi

Hồ gương lấp lánh mặt người

Lung linh mấy tầng bảo tháp

Nhịp cầu uốn lượn đỏ tươi.

 

Bạt ngàn non xanh nước biếc

Trải dài muôn dặm Thất Sơn

Hồn nhiên vô ưu dáng Phật

Nhởn nhơ đàn cá phóng sinh.

 

Bâng khuâng tìm trong bóng núi

Hài tiên đâu chốn hồng trần

Lủng sâu muôn đời cô độc

Điện vàng trầm mặc gió sương.

 

Ai vẽ chân dung mưa núi

Bỗng dưng rào rạt vô chừng

Nước reo tràn như thác đổ

Kinh chùa chưa dứt hồi chuông.

 

Vồ cao phủ đầy sương trắng

Mông lung một cỏi biên thùy

Ta đứng giữa trời u tịch

Đường về thăm thẳm trăng soi.

  ________________________________________________________

*    ­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­Thiên Cấm Sơn : còn có tên là Núi Cấm, thuộc xã An Hảo huyện Tịnh Biên tỉnh An Giang là ngọn núi cao và hùng vĩ nhất của vùng Thất Sơn.

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI TRƯỜNG CŨ

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
TRƯỜNG CŨ
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ MỘC THIÊNG.
Rất vui và cám ơn nhạc sĩ rất nhiều.





KHI TÌNH KHÔNG CÒN TRẺ

 


KHI TÌNH KHÔNG CÒN TRẺ

 

 Em có biết khi sáng mai thức dậy

Lòng bâng khuâng ngỡ Từ Thức về trần

Thời gian đọng sao dòng đời vẫn chảy

Tim già nua chờ cái chết lâm sàng.

 

Anh tự hỏi khi tình không còn trẻ

Ngực dậy thì vừa lộ nét thanh tân

Mắt run rẩy chưa một lần được ngắm

Mật cho hoa hương có ngọt môi trầm?

 

Làn tóc rối giấu bao điều ẩm mục

Cột kèo run tiếng mọt lạnh tay người

Hồn chập choạng nhìn khe trăng ẩn nấp

Loài chim đêm hoang hoải tiếng mồ côi.

 

Làn tóc rối tựa vũng lầy năm tháng

Một chân dung chưa kịp rõ hình hài

Chân bước chậm thơm tho mùi cỏ úa

Bóng em gầy chờ đợi phút liêu trai.

 

Trầm mặc đá mưa xuống đời ám khói

Giận hờn chi rủ bóng lá hồn hoa

Anh như ốc mượn hồn thành khách trọ

Em có mở lòng đón cuộc tình xa?

                        21/3/2016