Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

ĐI QUA NHỮNG NGÀY BÃO DÔNG



ĐI QUA NHỮNG NGÀY BÃO DÔNG

 

Sài Gòn những ngày bão dông

Phố phường từng khu phong tỏa

Phải đâu xa mặt cách lòng

Phân chia vùng xanh vùng đỏ.

 

Sài Gòn cà phê đóng cửa

Bạn bè nhìn trước ngó sau

Hình như tim mình ai cứa

Ngày mai biết còn gặp nhau.

   

Sài Gòn ngày cũng như đêm

Cách ngăn qua từng chốt chặn

Hắt hiu vàng mấy cột đèn

Thời gian trôi đi im vắng.

 

Sài gòn xe tang lặng lẽ

Tiễn đưa không trống không kèn

Tàn tro bay theo vàng mã

Nỗi buồn xám lạnh trời đêm.

 

Sài Gòn đâu những ngày xưa

Bốn mùa ngựa xe tấp nập

Chỉ thấy ào ạt cơn mưa

Cành khô oằn mình gãy gập.

 

Sài Gòn thênh thang lặng ngắt

Đêm dài đau giấc ngủ sâu

Bao giờ bình minh thức giấc

Ngậm ngùi qua mấy bể dâu.

31/8/2021


PHẢI EM MÙA THU XƯA

 


PHẢI EM MÙA THU XƯA

  Có phải em là mùa thu năm cũ

Sao bỗng dưng nắng thả sợi tơ trời

Từng giọt nắng lung linh vàng đến vậy

Thuở yêu người biêng biếc giậu mồng tơi.

 

Có phải em là mùa thu ngày ấy

Theo chân người mơ mãi cánh diều bay

Tình mới lớn em quên trò bắt bướm

Rơm rạ quê mùa em gởi cho ai?

 

Có phải em là mùa thu thuở trước

Vàng ước mơ như chùm khế sau hè

Khói đốt đồng làm cay đôi mắt nhớ

Làm thơ tình chữ nghĩa lại nhà quê.

 

Có phải em là mùa thu dạo đó

Nghe lá vàng nghiêng theo gió heo may

Chờ đợi ai trong từng cơn mưa nhỏ

Khi bèo trôi xa mãi nước sông dài.

 

 

Mùa thu xưa theo em không về nữa

Tình mong manh như sợi khói lam chiều

Mây trắng xứ người biết em còn nhớ

Có một chàng trai trẻ đã từng yêu.

                Tháng 9/2014

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

THƠ TRÊN BÁO NGƯỜI VIỆT-HOA KỲ 25-08-2021 VỀ ĐÂU MÙA CHIM TRAO TRẢO

 THƠ TRÊN BÁO NGƯỜI VIỆT-HOA KỲ 25-08-2021

VỀ ĐÂU MÙA CHIM TRAO TRẢO



VỀ LẠI SÔNG QUÊ

 


VỀ LẠI SÔNG QUÊ

 

Tôi về bên sông nằm nghe tiếng sóng

Uống cho thỏa lòng ngụm nước trên tay

Mây trắng chao ôi qua thời khát vọng

Nỗi nhớ chùng chình theo cánh chim bay.

 

Sông Hậu của tôi những ngày gió chướng

Đất lỡ bên nầy tội quá triền sông

Tiếng gà gáy trưa đâu tà áo mỏng

Trôi biệt bông bần tím cả mênh mông.

 

Tìm sợi nắng vàng ửng trên làn tóc

Mái chèo em khua sóng bạc đôi bờ

Đêm đã tàn chưa sao mai chợt mọc

Đâu biết tôi về ngơ ngác trong mơ.

 

Thương con sông quê bao mùa mưa nắng

Mấy nhánh phù sa nước đổ chia dòng

Em của tôi ơi một thời xa vắng

Quê nhà nơi nào trong cõi khói sương.

 

Tôi về bên sông ngắt chùm hoa dại

Từng hạt mưa rơi đẩm ướt bên đường

Những cánh hoa xưa một thời xa ngái

Mắt biếc môi hồng em có nhớ thương?

13/6/2019

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2021

NẮNG KHUYA

 


NẮNG KHUYA

 

Nắng xanh lên hàng cau

Nắng vàng mấy liếp trầu

Nắng hồng đôi mắt mẹ

Nắng bạc dòng sông sâu.

 

Nắng ngời ánh mắt chị

Qua sông làm cô dâu

Bên người chồng yêu quí

Mẹ mong gì hơn đâu.

 

Nắng buồn lên mắt anh

Ngày anh ra thành phố

Mẹ đứng bên bờ tranh

Mọt nghiến vào thớ gỗ.

 

Nắng xanh màu tóc con

Ấp yêu thời thơ trẻ

Con đùa lội sang sông

Lục bình vương mắt mẹ.

 

Nắng vàng xưa đẹp quá

In mãi trong lòng con

Đồng mấy mùa xanh lá

Đời bao lần lớn khôn.

 

Từ ngày con xa mẹ

Mây bay mù núi kia

Từ ngày con mất mẹ

Nắng hóa thành nắng khuya.

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI KHÓI TÓC

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
KHÓI TÓC
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ MỘC THIÊNG. Thêm một niềm vui nho nhỏ trong những ngày thành phố bị phong tỏa. Cám ơn anh, nhạc sĩ Mộc Thiêng rất nhiều.
Mời các bạn nghe melody ở đây:








TIẾNG CHIM TRÊN TƯỜNG TU VIỆN CŨ



TIẾNG CHIM TRÊN TƯỜNG TU VIỆN CŨ

 

Tiếng chim hót trên tường tu viện cũ

Trơ tháp chuông hoang phế tự bao giờ

Màu mây xám một ngày mưa tháng bảy

Ngơ ngác nhìn sóc gậm hạt thông khô.

 

Cây thập giá chơ vơ cùng rêu mốc

Gánh lên mình bao phế tích trầm luân

Mái vòm cong chứa bao điều bí mật

Đưa tôi về bao thế kỷ hồng hoang.

 

Đôi mắt đẹp người nữ tu ngày ấy

Nét thiên thần đọng lại dấu thời gian

Ngày chủ nhật trong niềm vui thánh lễ

Lạc về đâu qua những dốc thông ngàn.

 

Tiếng chuông ngân còn không khi chiều xuống

Quanh ngọn đồi bóng núi đã dần buông

Dòng ký ức cuốn trôi đời nghiệt ngã

Nét phong trần đầy vết khắc tai ương.

 

Ngôi nhà nguyện đã xanh màu rêu phủ

Tôi về ngang như muốn nói bao điều

Ừ có lẽ tôi chỉ người khách lạ

Nên tâm hồn chùng xuống tận cô liêu.

 

Trên vòm tháp bóng chim nhìn u uất

Hót vu vơ những âm sắc thật buồn

Nét ma mị ẩn trong từng khung cửa

Trên lối về chìm đắm hạt mưa sương.

25/7/2019

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021

KHI ĐÀN SẺ NHỎ KHÔNG VỀ



KHI ĐÀN SẺ NHỎ KHÔNG VỀ

 

Chiều nay, đàn sẻ nhỏ sẽ không trở lại

             như một thói quen mặc định mỗi ngày

Không còn nghe tiếng lít rít vui tai trên cành xoài, cành ổi

             không còn sà xuống sân gạch tàu

 Ngôi nhà của ông già hưu trí bỗng rộn ràng

            Trong niềm vui từng chiều rải thóc

Ông lặng im trầm tư nhìn lũ chim

            tranh nhau mổ thóc trong hòa bình.

*

Chỉ còn chút nắng tàn lốm đốm trứng gà cuối bửa

            bụi cúc dại ngây ngô lắc lư ngoài song cửa

Người đã đi nhẹ nhàng như một chiếc lá khô

           kẻ ở lại với cái đau tức ngực

Cái đau của thời cô vít đầy bí hiểm

           cướp đi sinh mạng con người

Không còn ai giả tiếng chim gọi chúng trở về

           để rải những hạt thóc vàng lên sân gạch

Giấc mơ trong xanh chưa từng có nỗi sợ hãi không màu

          ông già đã hóa thành làn khói mỏng

 Những sợi khói bay vòng

          thành vòng hoa tang trắng tan vào đám mây bềnh bồng.

  *       

Chiều nay đàn sẻ nhỏ đã không quay về

        Chỉ còn lại chiếc lá vàng tiếc nuối

Vừa ngậm ngùi rơi ngoài hiên vắng

       Sân gạch đỏ loang màu nắng cũ vắng bóng người.

27/8/2021


KHÓI TÓC



KHÓI TÓC

 

Mưa lấm tấm. Mưa mênh mông

Chợt cười ai nhớ khói đồng ngày mưa

Chiếc cò, bóng vạc, chiều xưa

Theo mưa tầm tã đón đưa tôi về.

 

Qua sông, qua biển, lụy đò

Chiều hôm khói sóng giả vờ ngu ngơ

Đứng một mình – đứng ngẩn ngơ

Một thời tuổi trẻ  ai chờ lại quên.

 

Nhà em khói lam chiều lên

Hanh hao cái nắng ủ bền cột rơm

Ngọt bùi một vắt cơm thơm

Tiếng con cá quẫy mẹ đơm bên nhà.

 

“Vừng ơi” vừng – xin mở ra

Giấu chi đến nỗi thịt da đau rần

Như châu chấu – như chuồn chuồn

Tôi đem sợi khói chơi ngông bên trời.

 

À ơi, nhịp võng à ơi

Câu ru mẹ hát một đời khói sương

Hương cau bát ngát sau vườn

Giàn trầu xanh lá biết còn đợi nhau.

 

Em nào hiểu – tôi vì sao

Mắt đăm đắm nước chực trào mặn môi

Bần thần ngó vệt chiều rơi

Tôi thương khói tóc mẹ tôi thôi mà.


Thứ Năm, 26 tháng 8, 2021

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
ĐI TRONG MƯA SÀI GÒN
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ MỘC THIÊNG. Cám ơn ông anh nhạc sĩ Mộc Thiêng rất nhiều, có thêm một ca khúc mới trong những ngày lockdown là thêm một niềm vui. Mời các bạn nghe melody ở đây:







Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021

THƠ TRÊN TẠP CHÍ VĂN NGHỆ TRÀ VINH SỐ 129 - THÁNG 8-2021 ĐI TRONG MƯA SÀI GÒN

THƠ TRÊN TẠP CHÍ VĂN NGHỆ TRÀ VINH SỐ 129 - THÁNG 8-2021

ĐI TRONG MƯA SÀI GÒN



ĐÔI MẮT ĐÀ LẠT

 


ĐÔI MẮT ĐÀ LẠT

  

Lòng anh…ai bảo không vương vấn

Đôi mắt Đà Lạt thật dễ thương

Bởi có em cùng làn mây trắng

Mãi nhìn theo nên mới lạc đường.

 

Chùm mimosa vàng phơn phớt nắng

Lên đồi xuống phố hẹn hò mưa

Một cốc cà phê chưa đủ ấm

Đâu bằng đôi mắt ướt đong đưa.

 

Trời tháng tám sao sương lãng đãng

Hình như má em hồng quanh năm

Anh ngơ ngẩn mãi mùi hương thoảng

Có bốn mùa hoa nốt nhạc trầm.

 

Chợt nhớ tay thon người em gái

Mai về phố chợ tận đâu đâu

Dáng em còn mãi trong sương núi

Thương đôi mắt ướt thuở ban đầu.

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2021

VỀ BÊN GỐI MẸ



VỀ BÊN GỐI MẸ

  

Về nghe từng chiếc lá vàng

Lay theo gió rụng khẽ khàng ngoài sân

Thềm rêu giếng nước trong ngần

Hình như dáng mẹ bước chân về gần.

 

Về nhìn con nước lớn ròng

Thương thân cò trắng long đong mấy mùa

Trăng gầy theo nhịp võng đưa

Ngỡ lời ru ấm ngày xưa vẫn còn.

 

Về trong bóng ngã hoàng hôn

Nhớ đôi mắt ấy mõi mòn đợi ai

Hương cau thơm giữa đất trời

Đêm sương hoa rụng ngậm ngùi hắt hiu.

 

Về nằm bên gối mẹ yêu

Thèm nghe lời dạy nhuốm điều nghĩa nhân

Xa xôi lại ước được gần

Mới hay dâu bể muôn phần mẹ ơi!

                 Tháng 9/2014

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2021

THÁNG TÁM SÀI GÒN



THÁNG TÁM SÀI GÒN

 Đâu tháng tám Sài gòn

       bầu trời xanh vời vợi

Rộn rã mấy con đường

       từng in dấu chân quen

Chủ nhật ngựa xe dập dìu

       thướt tha đôi tà áo mới

Nhịp sống sài gòn

       không ngủ suốt sáng thâu đêm.

 

Đâu tháng tám Sài Gòn

       thênh thang qua bao đại lộ

Có lá me bay trên con đường sách

       rộn rã ngọt tiếng em cười

Lời kinh cầu vang vang

      tiếng chuông nhà thờ Đức Bà buổi sáng

Đàn bồ câu yên bình

      lượn xuống mổ từng hạt thóc rơi.

 

Đâu tháng tám Sài Gòn phơn phớt

       gió heo may trở ngọn

Mấy đóa cúc vàng bung cánh

      mang hơi thở buổi chớm thu

Cánh cò trắng trên sông

       dưới ráng chiều bay về tổ

Những chiếc cầu phơi mình

       rạng rỡ chưa thoáng chút mây mù.

 

Sài gòn của tôi đau cái đau

       đi qua những ngày giới nghiêm giãn cách

Số phận con người sao quá mong manh

       phải không bè bạn anh em

Tôi mang nỗi khát khao – một Sài Gòn

      qua từng đêm mất ngủ

 

Trên hàng bằng lăng xanh biếc

      bình minh ngày mới nắng đẹp sẽ lên.

23/08/2021

MÙA THU, NGỒI BÊN CHÂN CẦU CŨ



MÙA THU, NGỒI BÊN CHÂN CẦU CŨ

 

Về đây ngồi lại chân cầu cũ

Chỉ thấy một trời hoa nắng rơi

Mấy chiếc lá vàng còn sót lại

Có hiểu giùm ta giây phút thôi.

 

Con sông ngày ấy giờ trơ đáy

Cúc của đường mơ đã tàn chưa?

Sao thấy mùa thu trôi mải miết

Bên bờ lau trắng của ngày xưa.

 

Nước đã cạn nguồn từ lâu lắm

Em có chờ đuổi bóng hoàng hôn

Mắt dỏi cánh chim bay viễn xứ

Đâu khói quê nhà ánh chiều buông.

 

Ngan ngát tỏa hương mùa dâu chín

Qua thời xuân sắc đã vàng phơi

Ngực có còn thơm - trăng thiếu phụ

Suối tóc huyền xưa đã chìm trôi.

 

Về đây ngồi lại chân cầu cũ

Em có cùng ta ngắm sao rơi

Lắng nghe tiếng sóng từ sâu thẳm

Reo từ sỏi đá chút niềm vui.

24/9/2019


Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

NGƯỜI ĐI TÌM DÒNG SÔNG ĐÃ MẤT



NGƯỜI ĐI TÌM DÒNG SÔNG ĐÃ MẤT

 

Ta về nghe dòng sông hấp hối

Ánh tà dương chờ rụng cuối ngày

Rớt lại câu hò trên bến nước

Cánh cò đã lỡ một đường bay.

 

Sông ơi cuốn theo từng nhánh sóng

Nhánh nào thơm hương tóc môi người

Nhánh nào trôi những mùa trăng lẻ

Nhánh nào còn nhớ tiếng mưa rơi?

 

Trời đất bao la – tình lại hẹp

Nước xa nguồn  - bóng cá mù tăm

Chòng chành nỗi nhớ nghiêng sóng lạ

Tiếng nguyệt cầm hóa đá trăm năm.

 

Chiêm bao lạnh qua bờ sông trắng

Tiếng vạc buồn vội vã qua sông

Đóa quỳ vàng qua thời xuân sắc

Lòng quạnh như sương sớm mùa đông.

 

Ta về chờ tin con nước lớn

Biết người đi – xa đến biệt mù

Tìm mãi một dòng sông đánh mất

Chảy về đâu trong cõi thiên thu.

3-10/2019


Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2021

LỂ TRAO GIẢI ONLINE CUỘC THI THƠ&TẠP BÚT "45 NĂM RỰC RỚ TÊN VÀNG"

 LỂ TRAO GIẢI ONLINE CUỘC THI THƠ&TẠP BÚT "45 NĂM RỰC RỚ TÊN VÀNG"

 DO BÁO NGƯỜI LAO ĐỘNG TỔ CHỨC SÁNG NGÀY 21/8/2021

Có một chút niềm vui nhỏ với giải kk từ bài thơ "HOA TRƯỜNG SA TRONG LÒNG THÀNH PHỐ" trong những ngày thành phố lockdown.






DÒNG SÔNG ĐỜI MẸ



DÒNG SÔNG ĐỜI MẸ

 

 Ca dao nào đưa con vào giấc ngủ

Mẹ qua cánh đồng vàng rạ rơm phơi

Mùa giáp hạt vẫn sờn manh áo cũ

Gánh hàng rong thơm bếp lửa bên trời.

 

Mẹ suốt đời như sông trôi lặng lẽ

Vun hạt phù sa bồi đắp cho người

Lên thác xuống ghềnh thân cò không kể

Những phiên chợ chiều bóng đổ đơn côi.

 

Nhớ bát cua đồng ngày xưa mẹ nấu

Ngọt lịm trong lòng thấm suốt đời con

Sao đời mẹ như khế chua chín nẫu

Chao chát trên cành tình lại héo hon.

 

Mẹ cõng ca dao qua cùng năm tháng

Mùi rơm thơm cùng đồng đất quê nghèo

Nhớ con xa tóc phai màu mưa nắng

Muối mặn gừng cay lắm nỗi gieo neo.

 

Nghe dế kêu sương đêm còn thao thức

Trời sa mưa giông biền biệt quê nhà

Dáng mẹ gầy chập chờn trên lá mục

 Mây xám mịt mù một bóng phương xa.

 

Đi khắp đất trời lòng con vẫn nhớ

Nước ao làng lấp lánh mảnh tình quê

Nấm đất khô mẹ giờ nằm hiu quạnh

Phải chốn quê hương gọi bước con về?

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI HẠT CỎ

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
HẠT CỎ
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khú nhạc sĩ MỘC THIÊNG.
Cám ơn rất nhiều ông anh nhạc sĩ bên trời Tây luôn đồng hành với thơ NGUYỄN AN BÌNH
Mời các bạn nghe melody ở đây:









Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2021

HẠT CỎ



HẠT CỎ

 

Ôm đàn lên đồi cao

Nhìn mây giăng xuống thấp

Gởi tình lên vì sao

Giữa thiên hà xa tắp.

 

Tìm trong ngày tháng cũ

Chuyến tàu ngược hoàng hôn

Tiếng chuông chìm mộng dữ

Rao giảng phúc âm buồn.

 

Mùi cỏ thơm xa ngái

Ngủ ngoan dưới chân em

Ngày xưa thời con gái

Mắt nai tơ rất hiền.

 

Mùa trăng xưa vàng lạnh

Rụng bên cầu viễn mơ

Mặt hồ đầy sương trắng

Chết trong nhau tình cờ.

 

Dấu chân người qua đó

Hạt cỏ buồn lẻ loi

Lời thì thầm ai nhớ

Mang theo một đời thôi.

 

Lòng khô như suối cạn

Thả nghiêng chiều trong tôi

Tình trôi hoài vô hạn

Vết thương đời ngăn đôi.

 

Hương thời gian đọng lại

Phơi áo vàng tình nhân

Tình tôi thành hạt cỏ

Ngủ vùi đến trăm năm.