Thứ Tư, 28 tháng 8, 2019

KHI NGỒI CHỜ NẮNG LÊN



NGUYỄN AN BÌNH
KHI NGỒI CHỜ NẮNG LÊN


Ngày mưa – Ta ngồi đợi nắng lên
Từng giọt mưa tan chảy quanh  thềm
Vô tình mưa suốt từ năm trước
Ta lại chong đèn ngủ dưới hiên.

Có lẽ mưa nhiều hơn ta nghĩ
Nên nắng âm thầm ngủ rất sâu
Ta ngồi thức trắng soi mộng mị
Thương mắt người đẩm ướt đêm thâu.

Rộn tiếng trống trường – em có nghe
Ríu rít chim sâu gọi qua hè
Nhớ bước chân người sao xa quá
Vai có còn – vương mấy lá me?

Ngồi nghe thác đổ trong lòng núi
Sông đi uốn khúc tắm mây mù
Chỉ thấy chuồn chuồn vừa chớp cánh
Cuộc tình bỗng chốc hóa thiên thu.

Em thành sợi nắng qua sông rộng
Nụ hoàng hoa đâu nở bên người
Mưa trăm năm buồn trôi như bụi
Lạnh một kiếp người – nắng có rơi?
28/8/2019

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2019

NÚI ĐỒI PHƯƠNG ĐÔNG



NGUYỄN AN BÌNH
NÚI ĐỒI PHƯƠNG ĐÔNG
*Tặng người bạn phố núi Ng.Th.Nga

Chập chùng núi – chập chùng mây
Chân lang thang bước – một ngày mù sương
Cỏ đồi phố núi đông phương
Hồn mê mẩn ngụ cuối đường rêu phong.

Bạt ngàn gió – bạt ngàn thông
Tiếng chim hoang dã - mênh mông dốc đèo
Đá vàng một cõi buồn theo
Cây cô đơn đứng cheo leo giữa trời.

Rừng trong phố - rừng trong tôi
Nhớ em tóc xõa một thời thanh xuân
Lá rơi sao lại ngập ngừng
Phải chăng mây khói hóa thành giấc mơ?

Lung linh lệ - lung linh hồ
Xanh thăm thẳm giấu – sợi tơ kiếp nào
Nụ tình nở giữa chiêm bao
Đã trôi biền biệt cuốn vào cõi xưa.

Thì thầm nắng – thì thầm mưa
Suối sông vừa kịp tiễn đưa tôi về
Sớm mai bỏ lại núi đồi
Mình tôi xuống núi ai ngùi trông theo?
24/8/2019

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2019

VIẾT BÊN HỒ SUỐI VÀNG



NGUYỄN AN BÌNH
VIẾT BÊN HỒ SUỐI VÀNG
*Nhớ những ngày lang thang ở Đà Lạt

Em có nhìn mây trắng
Bay về đâu cuối trời
Hồ suối Vàng thinh lặng
Biết bao giờ ngừng trôi.

Nghe cánh rừng gió hú
Ngút ngàn trên ngọn thông
Ngàn năm sau vẫn thế
Dốc đá sầu mênh mông.

Bập bùng bên ánh lửa
Say điệu múa cồng chiêng
Rượu cần – hồn sơn nữ
Đất trời phải ngả nghiêng.

Góc đồi sương bạc xuống
Thời gian đi tận cùng
Đường đèo – cua hun hút
Có thật lòng bao dung?

Tím chùm hoa thạch thảo
Nở vội bên kia đường
Phải chăng màu áo ấy
Mang nỗi buồn tà dương.

Hàng cây soi bóng nước
Mưa bay lạnh đất trời
Chợt nhớ ngày thu cũ
Em còn ngồi bên tôi?
23/8/2019

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2019

LÁ NHỚ



NGUYỄN AN BÌNH
LÁ NHỚ
*Gởi người bạn Nắng Hồng của tôi

Nắng ở ngoài kia phải chăng rất vàng
Nên chiếc lá chợt giật mình trăn trở
Thơ trên lá thả bay cùng ngọn gió
Nên nhánh sông buồn lạc bến bờ thôi.

Nhỏ của tôi ơi những tháng năm trôi
Đâu ai nhớ mừng tôi ngày sinh nhật
Thơ trên lá xin một lần được nhắc
Nhiều năm qua tôi quên mất lối về.

Cơn mưa ngày nào cuốn mất đam mê
Giọt ngắn giọt dài lăn trên khung cửa
Giọt nước mắt ai nhen thành ngọn lửa
Khơi tàn tro trước dâu bể tình người.

Đêm thật dài  tiếng vạc thật lẻ loi
Nghe dế gáy buồn hơn cơn mộng dữ
Thơ trên lá ủ thơm mùi hương cũ
Mãi trăm năm xanh tuổi một ngày vui.
16/8/2019

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019



NGUYỄN AN BÌNH
MÙA THU, VỀ TRƯỜNG CŨ
* Gởi những ai đã từng học hai ngôi trường
Phan Thanh Giản, Đoàn Thị Điểm - Cần Thơ

Tháng tám, lá vàng – em còn nhớ
Tôi về trường cũ một chiều mưa
Ve ngủ từ lâu trong lòng đất
Đâu đợi em về đón thu xưa.

Áo trắng em bay ngoài cửa lớp
Một góc Ngô Quyền tôi ngẩn ngơ
Cầu gỗ bắc ngang - ngôi trường nữ
Nhìn sang – ai đó lại làm thơ.

Tháng tám, những ngày mưa không dứt
Đâu thấy em tôi trở lại trường
Đời như nhánh sông đi biền biệt
Tóc người sương điểm – đóa phù dung.

Bụi đỏ theo chân người xa quá
Mắt biếc buồn vương – thuở hẹn hò
Năm tháng trôi theo đời cơm áo
Em đâu còn nhớ mối tình thơ.

Tháng tám, phượng hồng còn sót lại
Trầm ngâm tôi đứng dưới sân trường
Thấy đàn em nhỏ vui chân sáo
Cành bàng còn thắm lá xanh non.

Ai hẹn mùa sau còn trở lại
Tường vôi ngói cũ chạm rêu xanh
Tôi nhớ cầu thang vang tiếng guốc
Tiếng cười ríu rít mãi không tan.
15/8/2019

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2019

ĐỖ QUYÊN KHÓC TRONG MƯA



NGUYỄN AN BÌNH
ĐỖ QUYÊN KHÓC TRONG MƯA
*Tặng HT, Đà Lạt

Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Để thấy nỗi buồn lặn dưới vực sâu
Trên vách đá rong rêu đầy mộng mị
Trôi qua kiếp người bao cuộc bể dâu.

Lại nhớ em – những cơn mưa Đà Lạt
Nhớ con đường hồng nhuộm áo đỗ quyên
Nhớ phấn thông bay buổi chiều gió hát
Nhớ dấu chân người trên cỏ thật êm.

Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Nhớ tiếng chuông ngân vọng khúc tình buồn
Tôi gọi đỗ quyên trong mơ tiền kiếp
Chợt hóa thành chim lạc giữa ngàn hương.

Phố ở trong rừng hay rừng trong phố
Sương ở bên nầy lạnh buốt bên kia
Phải chi giấc mơ biến mình hóa đá
Mấy ngón tay hiền không nở rẽ chia.

Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Chợt  thấy ai về xanh lá thu xưa
Hay chỉ một người hình sương bóng khói
Đỗ quyên gầy đứng khóc dưới cơn mưa.
14/8/2019

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

CŨNG CHỈ LÀ HOA MƯA



NGUYỄN AN BÌNH
CŨNG CHỈ LÀ HOA MƯA


Tháng tám lại mưa. Mưa mù trời
Mưa phùn hay mưa bụi chiều nay
Mưa hối hả tràn về ký ức
Mưa cầu vồng ngọt tựa men say.

Hoa mưa – em gọi tên như thế
Hoa của người của tuổi đôi mươi
Hoa của tình yêu thời rất trẻ
Hoa lòng dù giá lạnh vành môi.

Như cánh phù dung vừa mới hé
Những cánh hoa mưa rợp đất trời
Có ánh mắt ai nhìn lặng lẽ
Theo từng bọt nước vỡ chơi vơi.

Nhiều năm ngắm lại hoa mưa nở
Lại ngẩn ngơ nhìn ngỡ chiêm bao
Có phải hoa mưa chìm trong mắt
Nên tình chìm nổi giữa bể dâu.

Ừ nhỉ mấy mươi năm rồi nhỉ
Mưa đã bao mùa - mưa rất xưa
Chiếc lá đã rơi từ kiếp trước
Đâu làm em nhớ chuyện hoa mưa.
12/8/2019

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

SÀI GÒN, THU - MỘT KHÚC MƯA



NGUYỄN AN BÌNH
SÀI GÒN, THU – MỘT KHÚC MƯA

Nầy em – nhặt giùm tôi chiếc lá
Sài Gòn, thu. Mây xám ngang đầu
Chiếc lá vừa rơi – sao vàng quá
Có giữ hương mùa. Qua rất lâu.

Tôi tìm chiếc lá mùa thu trước
Cô bạn ngày xưa đã bỏ trường
Tôi giữ riêng mình ra bến nước
Thả theo mưa – bay khắp nẻo đường.

Ồ em – giữ hộ tôi chiếc bóng
Ai níu giùm tôi bóng thời gian
Chiếc bóng in hình em thuở ấy
Đã buồn tênh nghiêng bóng chiều hoang.

Tôi tìm chiếc bóng mùa mưa trước
Theo mãi chân người – xa rất xa
Tình mong manh quá – tờ thư mỏng
Đã cuốn lên trời - giấc mơ hoa.

Xin em – giữ hoài – tôi sợi nắng
Sợi nắng em vừa hứng trên tay
Nhớ thuở học trò thơm áo trắng
Muốn làm sợi nắng ngủ vai ai.

Tôi tìm sợi nắng qua trường cũ
Tóc bạc chưa về lại chốn xưa
Hàng cây cổ thụ - bao mùa lá
Tôi nhớ Sài Gòn –khúc thu mưa.
11/8/2019

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2019

LẠI NHỚ VỀ PHỐ NÚI


Viết trong những ngày mưa dông ập về Đà Lạt
NGUYỄN AN BÌNH
LẠI NHỚ VỀ PHỐ NÚI

Đà Lạt lại mưa dông
Phố chìm trong biển nước
Con đường đã thành sông
Cuốn phăng đi phía trước.

Đà Lạt đâu trăng mờ
Trong thơ Hàn Mặc Tử
Chỉ thấy phố vật vờ
Đắm mình trong mưa lũ.

Nước ào ạt qua cầu
Lòng Cam Ly giận dữ
Em trú ở nơi nào
Giữa những ngày gió hú?

Đường nào qua Lạc Dương
Đường nào về Đức Trọng
Đất trời thật nhiễu nhương
Giữa cuồng phong lồng lộng.

Trên cung đèo sạt lở
Tìm em – tìm phương nào
Lạc người trong mưa gió
Là lạc vào bể dâu.

Tôi neo ở Sài Gòn
Hồn lại về phố núi
Rượu uống – càng thêm buồn
Nhìn trời mưa – muốn khóc.
9/8/2019

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2019

VIẾT DƯỚI TRĂNG ĐÀ LẠT



NGUYỄN AN BÌNH
VIẾT DƯỚI TRĂNG ĐÀ LẠT


Leo những bậc thang đầy phế tích
Người xuống đồi trăng đã lên cao
Đem dòng suối nhỏ tràn xuống phố
Bé có cùng tôi đuổi bóng nhau.

Nằm yên trên cỏ êm hơn gối
Nép tựa vào tôi đi bé ngoan
Ngỡ gái liêu trai từ kiếp trước
Gương hồ trắng quá sợ trăng tan.

Hãy giữ lòng mình - trăng mười sáu
Thuở tình đầu đẹp tựa chiêm bao
Đứng giữa đồi thông nghêu ngao hát
Bé thả tình tôi cuối dốc sầu.

Phải vầng trăng lạnh ngàn năm trước
Phố núi còn nghe chuyện Bích Câu
Xin liễu hồ xanh phơi sóng nước
Người đừng hóa bướm đợi ngàn sau.

Mái vòm cổ viện chơ vơ quá
Một tiếng chim đêm ẩm ướt buồn
Nghiêng bóng trăng soi đầy khung cửa
Bé có chờ nhau ở cuối đường?

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2019

CHUYỆN CỦA MƯỜI NĂM



NGUYỄN AN BÌNH
CHUYỆN CỦA MƯỜI NĂM



Mười năm nở đóa vô thường
Tôi đi tìm lại con đường đã qua
Ngày nắng dội – Tối mưa sa
Chiều dông bão tới phong ba kiếp người.

Mười năm gió dập sóng nhồi
Lô nhô ghềnh đá bãi bồi chân mây
Góc rừng chim vụt cánh bay
Ngày sau còn nhớ tóc mai – rất buồn.

Mười năm tìm một dòng sông
Trôi mang ký ức neo lòng bến quê
Ai đi thuở ấy chưa về
Để tôi đứng đợi bốn bề cỏ lau.

Mười năm mộng cũ đã nhàu
Bánh xe thổ mộ lăn đau vết đường
Tìm đâu lạc ngựa chiều sương
Nhịp đời quạnh quẽ cố hương trùng trùng.

Mười năm dị mộng lạ thường
Biết đâu duyên khởi mà mừng gặp nhau
Cỏ rong rêu – úa bạc đầu
Trông theo cánh hạc gọi sầu núi xa.

Mười năm sóng cuộn giang hà
Nông sâu em có bước qua – chuyện mình
Con tằm nhả sợi hồi sinh
Tàn tro còn ấm mối tình phù dung.

Mười năm rũ cánh thiên đường
Mười của mười – chỉ trăm năm thôi mà
Sao lòng còn đắm phù hoa
Thả trôi đâu bể mặc tà huy bay.
6/8/2019