CÂU CHUYỆN VĂN CHƯƠNG 6
Vào năm 1974, Bút
nhóm Tình Thơ-Tây Đô của tôi và nhà thơ Thạch Long hoạt động khá sôi nổi trên
báo chí Sài Gòn, có vài trang văn nghệ(chủ yếu ở các nhật báo ra hằng ngày) giới
thiệu bút nhóm Tình Thơ cùng độc giả. Một hôm đi học về tôi nhận được một bức
thư của một người bạn nhỏ yêu thơ. Bằng nét bút mềm mại và màu mực tím dễ
thương mà các cô học trò thường sử dụng thời đó, cô bạn thơ cho biết em tên
Nguyễn Thị Băng Tâm 16 tuổi, qua báo chí biết bút nhóm Tình Thơ nên muốn làm
quen. Em còn cho biết em là con gái của vị tỉnh trưởng Trà Vinh mới nhận nhiệm
sở, gia đình theo đạo công giáo có tên thánh là Maria, rất yêu thơ và muốn gia
nhập nhóm, mong được tôi hướng dẫn làm thơ. Trời ơi! Mình làm thơ thì được
nhưng dạy người khác làm thơ đâu phải là sở trường của mình, hơn nữa hồn thơ xuất
phát từ rung động tình cảm tâm hồn khác nhau của mỗi con người thì làm sao mà dạy
được. Tuy vậy tôi cũng bày vẻ cho em về các luật thơ, một số kinh nghiệm và
khuyên em nên đọc những tác phẩm thơ của những nhà thơ có tiếng tăm để học hỏi.
Thư đi qua lại khá nhiều lần nhưng em vẫn còn ngần ngại chưa gởi cho tôi xem một
bài thơ nào của em sáng tác để tôi đọc cả.
Một hôm tôi nhận được một bức thư có dấu bưu điện từ Vĩnh
Bình, người viết thư nói là thân nhân của Băng Tâm, báo tin cho tôi biết em đã
mất vì bệnh nên đừng gởi thơ cho Băng Tâm nữa. Không biết bức thư viết có đúng
không nhưng điều nầy làm tôi rất buồn bần thần cả một buổi chiều và tôi tối hôm
đó tôi đã viết bài thơ Hồn Sương Khói Cũ như một kỷ niệm về một người bạn thơ
trẻ đã qua đời quá sớm khi tuổi còn rất xanh.
Bài thơ nầy tôi không
gởi đăng báo ở đâu và cất vào trong ngăn tủ của mình. Nó nằm yên đó hơn 40 năm
cho đến khi tôi lục lại để in tập thơ “CỎ HOA THỜI ÁO TRẮNG”, tập thơ nầy chỉ
in những sáng tác thơ của tôi từ năm 1969 đến 1975 và bài thơ được đưa vào tác
phẩm. Nhạc sĩ Trường Tử Ka là một trong những người tôi tặng tập thơ vì thế mới
tạo nên sự đồng cảm phổ thành ca khúc.
Thôi thì cũng xem như một kỷ niệm buồn nhưng đẹp trong cuộc đời
viết thơ của mình vậy và cầu mong ở nơi nước Chúa xa xôi cô bạn nhỏ Băng Tâm sống vĩnh hằng với trái tim yêu văn
chương của mình nhé.
HỒN
SƯƠNG KHÓI CŨ
*Nhớ Băng
Tâm,người thơ chết trẻ
ở Vĩnh
Bình
Em nằm xuống bên
kia bờ tiền sử
Nắng tà huy nghiêng
nửa mái tóc thề
Có phải trần
gian ngập nhiều cay đắng
Cát bụi muôn trùng
mờ mịt hôn mê.
một nắm cỏ khâu
Phai hồn thơ cũ
Nửa mảnh tình sầu
Ngàn năm ấp ủ.
Anh viết bài thơ
gởi người dưới mộ
Rồi từng đêm mộng
dữ gọi linh hồn
Mơ thấy em về bên
kia đỉnh núi
Khẻ vẫy tay chào
áo quyện ngàn sương.
Em đã về đâu?
Em sắp về đâu?
Cánh hoa rơi giữa
biển sầu
Có là kỷ vật cũng
màu vàng phai
Gởi em những tiếng
thở dài
Trăm năm còn gặp
không người tình thơ?
Anh ngủ trong mơ
Em về trong giấc
mộng
Ánh mắt ngu ngơ
Chút tình bé nhỏ
Trời bỗng nổi lên
ngọn gió thu
Quanh anh sương
khói trắng mây mù
Áo ai hiện giữa
trời giông tố
Có phải em về
trong giấc mơ?
Ôi em ánh mắt dại
khờ
Anh đưa tay bắt
lấy bờ hư không
Một nấm mộ hương
Đầm đầm ngọn cỏ
Ôi ngày xưa đó
Chết giữa vô thường
Nghe như tiếng gọi
hồn ma dậy
Trăng lững trên
cành trăng lững lơ
Gió thét gào khơi
từ tiền kiếp
Về đâu em rờn rợn
đôi bờ
Mười sáu tuổi trên
môi đầy thánh thiện
Có lẽ nào em đã
bỏ cuộc chơi
Maria! hồn thơ
em còn đó
Bay lang thang
giữa những trái tim người
Anh về nghe đất
ngậm ngùi
Hồn sương khói cũ
chết vùi bóng xưa.
1974
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét