Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

BÀI TỤNG CA CUỐI THÁNG MƯỜI


NGUYỄN AN BÌNH

BÀI TỤNG CA CUỐI THÁNG MƯỜI

Thả mây/ gọi gió lên ngàn
Bùa yêu em/ thả/ mỡ màng cỏ non
Mùa tôi/giấu/ bão nghẹn lòng
Người trôi/ mưa/xuống/ tưới hồn dâu xanh.

Thả tình/ vào cõi phù vân
Lăn cây xuống núi/ hồn/ nằm dưới chân
Ngực đời/ướt/lạnh/ châu thân
Cát khô/bụi lốc/ gieo mầm trổ hoa.

Thả hương/bát ngát quanh nhà
Nghe/ môi trầm/ chớm /nuột nà nụ hôn
Lên đồi/hái/ ánh trăng/non
Lá treo/ sương lạnh/ đá/ mòn mõi trông.

Thả kinh/khuya/sớm /sân thiền
Bói /âm dương/ khói/ hương trầm/thơm bay
Ngày theo /nắng cũ/ qua đồi
Em còn mắt biếc/để người tương tư?
31/10/2018

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

THUỞ EM LÀ CÔ GIÁO



NGUYỄN AN BÌNH
  
THUỞ EM LÀ CÔ GIÁO

Thuở em là cô giáo
Yêu tiếng trống sân trường
Tôi xin làm hạt phấn
Rơi trên tóc người thương.

Nắng mùa thu vàng rộm
Hồng thơm khắp nẻo về
Gió heo may vừa chớm
Còn thương lọn tóc thề.

Thuở em là cô giáo
Nắn nót chữ thật mềm
Tôi ước làm góc bảng
Nâng đở bàn tay em.

Giáo án phơi trước mặt
Mơ màng có nhớ anh
Ban mai lùa nắng sớm
Mắt chớp bờ mi xanh.

Thuở em là cô giáo
Buổi sáng tờ mờ sương
Tôi mong làm chim hót
Đón đưa em đến trường.

Có tiếng cười thật khẻ
Dưới bóng cây sầu đông
Tình theo làn gió nhẹ
Bay giữa trời mênh mông.

Thuở em là cô giáo
Tiếng giảng bài trong veo
Tôi đứng ngoài cửa lớp
Ngơ ngẩn còn trông theo.

Áo dài xinh quá đổi
Điểm trang theo từng mùa
Mong em đừng gian dối
Ngoan hiền như ngày xưa.
29/10/2018

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

QUA BẮC VÀM CỐNG MÙA NƯỚC NỔI



NGUYỄN AN BÌNH

QUA BẮC VÀM CỐNG MÙA NƯỚC NỔI

Lâu lắm mới về ngang Vàm Cống
Mười năm ờ nhỉ chắc lâu hơn
Mười năm đời chỉ là giấc mộng
Mười năm sông cạn - núi cũng mòn.

Qua Bắc Vàm Cống mùa nước nổi
Ai còn bủa lưới cá linh non
Chợt thèm lẩu mắm - bông điên điển
Một thời tuổi trẻ - dấu chân son.

Bạn ta thuở ấy tình rất mới
Ta có hơn gì - một trái tim
Câu thơ còn mãi thơm trang sách
Xanh lá -  xanh hồn - xanh tiếng chim.

Rồi mai cầu mới thay phà cũ
Em có qua sông nhớ một người
Phù sa neo giữa ngàn thương nhớ
Đục trong - xuôi ngược một dòng trôi.

Rồi sẽ không còn – ai - bến đợi
Cũng chẳng - ai - trông - một bến chờ
Em cũng như ta mờ sương khói
Thả tình cùng sóng nước bơ vơ.
Bắc Vàm Cống, 17/10/2018

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

NHỚ CUỘC TÌNH KHÔNG BIÊN GIỚI


NGUYỄN AN BÌNH

NHỚ CUỘC TÌNH KHÔNG BIÊN GIỚI
*Một lần ghé nhà cổ Huỳnh Thủy Lê
Lại nhớ câu chuyện xưa

Sa giang – nước cuộn vơi đầy
Bèo trôi – lạc giấc mơ - dài bao năm
Tôi – người khách lạ - ghé thăm
Bỗng dưng - nghe – mộng vờn quanh - nỗi sầu.

Tim người giữ - giữa thâm sâu
Tình không biên giới – bạc đầu chẳng phai
Trăm năm – rẽ nhánh sông dài
Lỡ câu định mệnh – lạc loài trong mưa.

Bóng người – còn ẩn gương xưa
Ngỡ làn hương cũ – mới vừa thoáng qua
Người tình – thành giấc mơ hoa
Hoành phi câu đối – đâu tà áo em.

Đầu hồi – cao vút bóng thuyền
Mái âm dương – có – vẹn nguyền thủy chung
Em – người thiếp giữa– mê cung
Tôi – sông vô định – nghìn trùng – đã quên.
Sa Đéc 18/10/2018

CHIỀU BÊN CẦU BIÊN GIỚI



NGUYỄN AN BÌNH

 CHIỀU BÊN CẦU BIÊN GIỚI

Anh đứng ở bên nầy kênh Vĩnh Tế
Đợi chiều lên mây xám trắng bãi bờ
Cánh bèo dạt  theo chân mùa nước nổi
Chiếc thuyền côi ai thả lưới đợi chờ.

Em có đứng bên kia cầu biên giới
Mái nhà sàn heo hút chốn biên cương
Tiếng gà gáy cất lên buồn quá đổi
Người xa quê nghe nhắc lại thêm buồn.

Cây cầu sắt vươn mình trong nắng bạc
Nối hai bờ biên viễn nặng tình quê
Chuyện đào kênh của một thời quá khứ
Mấy trăm năm tìm một chốn đi về.

Câu vọng cổ ngậm ngùi đời lưu xứ
Một dòng trôi  thăm thẳm có tương phùng
Chảy về đâu Giang Thành mùa biển động
Nỗi xa người khắc khoải một đời sông.
Bên bờ kênh Vĩnh Tế
Châu Đốc mùa nước nổi 19/10/2018

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

TRÔI TRONG MƯA SÀI GÒN



NGUYỄN AN BÌNH

TRÔI TRONG MƯA SÀI GÒN

Đâu phải là sự vô tình
Tôi choàng tấm ni lông cánh dơi vội vã
Đằng xa từng đám mây màu chì lạ lẫm
Cuồn cuộn băng ngang
Lớp lớp hàng hàng
Chúng thành những tên cướp cạn
Chẳng ai kịp đở đòn nhanh như chớp
Bọn người vô hình dung nhan bất định
Choáng ngợp từ đầu đến chân
Tôi đầm đìa hóa ra chuột lột.

Đường phút chốc chợt biến thành sông
Dập duềnh rác rưởi
Cuốn theo những động vật với gam màu
Nóng lạnh khác nhau
Trôi trong mùi cống rảnh hôi hám
Giờ nầy chắc em cũng như tôi
Chuyển động xoay quanh khối vuông ru-bíc
Loay hoay mãi không tìm thấy lối ra
Mê cung phải chăng biến thành tử lộ?

Ngọn mưa cứa thốc vào tim
Thành những đường dao thật ngọt
Thân xác hoang phế từ lâu
Từ những cơn mưa quá khứ
Tình yêu đâu phải trái cấm trái mùa
Treo trên cành cao chót vót
Khu vườn địa đàng xưa
Tìm hoài không thấy
Một cánh tay mềm
Một đôi mắt ướt
Một nụ hôn môi
Phập phồng ngực thở
Và những cơn mưa hóa thành tượng đá.

MÙA GIÓ



TẢN VĂN TRÊN TẬP SAN HƯƠNG THIỀN SỐ 4- 2018 CÕI TỊNH
M Ù A G I Ó

TẢN VĂN
MÙA GIÓ
*NGUYỄN AN BÌNH

Chờ mãi cũng không thấy nó quay về. Nhủ với lòng thôi không chờ nữa, thao thắt làm chi với con người bội bạc đi không nhớ đường về, giống như kẻ qua sông không hẹn ngày trở lại và cái bến cũ chỉ còn biết mốc meo chùng chình trong mưa nắng.Thì một ngày nắng mới, bỗng dưng nghe tiếng lá se se ngoài bãi, nắng nhàn nhạt khác hơn mọi khi, mùi bùn non dậy lên từ cửa sông làm ngầy ngật cái khứu giác rất ư là mẩn cảm với thời tiết của một cô gái lỡ thì, mặt sông không gợn một chút sóng, trời trong xanh ngăn ngắt thì nó lại len lén dấm dúi quay về không một lời báo tin, hẹn hò với người chờ đợi nó đến mòn mõi. Nếu có hỏi thì chắc gì nó trả lời hay nhiều khi chỉ nghiêm sắc mặt, giọng nói hanh hao lạ lẫm: Chờ tôi chi vậy, tôi có hẹn thề gì với mấy người đâu không biết, đời phải biết thong dong tự tại chớ, nần nợ chi mấy lời hẹn hò nhỏ mọn ấy rồi bận lòng cả đời sao, tui đâu có ngu. Trời ạ nếu nó trả lời như thế thì biết tính làm sao thôi đành im lặng mà lòng buồn hiu hắt. Cũng lạ, chờ đợi chi bây giờ nó về lại buồn. Phải chăng cái buồn trở nên thâm căn cố đế khi lòng mình đã đánh mất niềm tin, mà niềm tin xuất phát từ đâu, chỉ là một lời nói thôi mà, tin chi mà tin dữ vậy không biết bây giờ lại buồn, lãng xẹt hôn. Nó xấp xãi qua sông, lúc thì mơn man thì thầm, thong thả trên mấy ngọn bần trái vừa căng tròn xanh miết, lúc thì ào ạt làm mấy bụi cỏ ven sông se sắt lại, cái xanh mơn mởn của đám rau muống trước nhà co cụm lại giống như chúng đang nghiêng đầu vào nhautự hỏi: Cái gì làm cho mình cảm thấy lạnh lẻo trống trải cô đơn vậy cà. Đúng rồi, mùa gió, gió chướng đây mà.
Mùa gió làm cho vạt cải vàng bên sông hoa trổ một màu vàng đẹp rực rỡ. Cả một cánh đồng hoa vàng tít tắp chạy dài trên những mảnh đất ven sông màu mỡ phù sa đẹp đến nao lòng, cái mùa ong bướm không biết từ đâu lũ là lũ lượt kéo nhau về hàng đàn hàng đống, mơn man ve vuốt bởn cợt trên từng nụ hoa cải non vàng óng ả vừa mới trổ để hút lấy hút để cái mật ngọt say đắm cho thỏa lòng thỏa dạ, cái mùa mà mấy cái đám cưới chạy tết rước dâu qua sông không chờ đợi hoa cải trổ ngồng, cũng có thể là cái mùa bao làm bao cô thiếu nữ háo hức nghĩ về một chàng trai sẽ đến với mình như một chàng bạch mã hoàng tử trong cổ tích, nhưng đời có mấy ai nắm bắt được ước mơ của mình một cách trọn vẹn kia chứ hay mãi hoài cũng chỉ là giấc mơ thầm kín e ấp mà thôi rồi cũng như đám hoa cải ven sông một ngày nào đó cũng tàn úa mà thôi.
Cái mùa có một người đi xa, chỉ để lại cái nhìn đắm đuối làm chết lòng người ở lại, cái mùa có một bàn tay vẩy vẩy của ai đó khi xuống chuyến đò chiều cuối ngày trôi lên thành phố rồi mãi mãi không còn thấy bóng thấy hình bắt người khác phải tổn thương không biết lấy thuốc thang gì chữa cho khỏi. Mẹ bảo con gái có thì, mình biết vậy, nhưng đâu phải muốn là được đâu chớ. Người lớn thì mong mõi, lo lắng cho cái hoa trong vườn nhà, cái trái trên cây, hay hủ mắm treo đầu giường gì đó không khéo chín nẩu chín rụng mà bản thân đương sự lại cảm thấy dửng dưng vô cảm. Có kỳ lạ không kia chứ?
Tôi lại nhớ mới hôm qua thôi nhỏ Linh viết thư về than thở: Tao nhớ mầy quá, nhớ cái gió lừng lững về quét qua sông, làm mùi bùn non ngóc lên dậy trời dậy đất. Nhớ mấy trái bần ổi chín rụng lộp bộp xuống sông trôi lấp la lấp lửng trên nhánh sông quê mình. Nhớ chao chát vị chua chua nồng nàn của nó chấm với muối ớt mà thèm chảy nước miếng quá mầy ơi. Con nhỏ thiệt ngộ, thời đại nào rồi mà còn viết thư với từ, bây giờ chỉ cần bấm bấm vài cái, lấy tay quẹt quẹt là tha hồ nói, tha hồ tâm sự từ chuyện trên trời vũ trụ bao la cái phi thuyền thám hiểm sao hỏa trên đường trở về trái đất nổ tung trong bầu khí quyển, rồi chuyện ông Trum nào đó bên Mỹ tuyên bố tấn công I-răng I-rắc gì đó đến nước biển dâng làm ngập đồng bằng dăm ba chục năm nữa hay hơn thế, rồi tới chuyện thằng chồng hủ hèm của nó, say xỉn chun vô mùng mùi men nồng nực, kèo cưa đòi làm chuyện ấy. Cầy cục mãi mới đạp cho hắn bay thẳng xuống sàn ngủ mà miệng còn lảm nhảm đòi yêu. Thêm lũ con lóc cóc đòi áo mới cặp đẹp ngày tựu trường. Nói chung tất tần tật với cái cục sắt thông minh nó muốn nói gì thì nói, muốn kể gì thì kể tha hồ, nghiêm chỉnh cũng được, bông phèng cũng được lời nói đến tai mình nhanh như tia điện chớp, bày đặt viết thư viết từ làm chi mắc mệt. Mà đọc thư của nó coi vậy cũng làm mình rưng rưng chớ bộ, cũng làm mình khốn khổ thương cảm không ít. Ai biểu ham vui sớm ăn cơm trước kẻng làm chi không biết. Chưa học hết phổ thông đã đùng đùng đòi lấy chồng. Mà không lấy sớm nào có được đâu, cái bụng nó sắp bành trướng khỏi cái áo dài trắng tinh tươm thẳng thớm rồi còn gì. Lại đẻ sòn sòn năm một, một thằng cu và một cái hỉm. Giờ mặc sức mà lo, than thở cái gị không biết.
Mùa gió còn làm tôi nhớ thằng Tửng con ông Năm Nghĩa bạn học thời cấp 3 cùng xóm, hôm đám giổ ông nội nó gặp lại nhau ở bến đò qua sông, mừng quá rịt lấy vai nó kêu lên: Ôi cha sao lúc nầy ông phát tướng quá vậy không biết. Tửng cười rổn rảng: Người ta nói: Sang nhờ bạn, mập nhờ vợ mà, không phát tướng mới là lạ. Tôi đã chỉnh trang lại hắn: Ông sạo vừa thôi, người ta nói: Giàu đổi bạn sang đổi vợ, mà ông có dám đổi không? Nó cũng cắc cớ: Đổi ai? Tôi ngang phè: đổi tui nè được hôn? Hắn phá lên cười: Phải hồi đó bà chịu tui rước bà về dinh rồi. Tôi đâm bực bội: Sao ngày xưa ông không bỏ lá thư tình thương mến thương vào học bàn của tui cho tui nhờ. Tửng hít hà: Tui mà lọt vô cửa đó là bà rêu rao từ đầu trường tới cuối trường, cái đầu của tui đội chuối khô bỏ xứ đi mất rồi còn đâu. Thì ông đừng để tên ai biết. Tửng cũng không vừa: Không để tên rủi bà thương thiệt thì biết đâu mà tìm. Ừ hén. Nghĩ Tửng nói thế cũng đúng. Cũng phải hồi đó tôi là con quỷ sứ, là chúa nghịch ngợm. quấy phá trêu đùa chọc ghẹo trái tim rỉ máu của những thằng bạn đi theo sau tôi để hít hà cái hương bồ kết từ mái tóc dài của tôi xuôi theo chiều gió biết đâu tự nhiên tôi thương bất tử thì sao. Rồi nó bẻ ngang: Còn bà tới bây giờ sao không để ai rước đi cho rồi, mùa gió về buồn hiu buồn hắt làm sao chịu nổi.
Tửng lại nhắc đến mùa gió, tiếng gió lại dội về như tiếng sóng vỗ vào lồng ngực tôi âm âm một cảm giác hờn dỗi, mơ hồ. Gió rạo rực một nỗi niềm không sao tả xiết. Đêm nằm trong nhà mà tưởng như đang nằm dưới bóng trăng giữa một đất trời cao rộng nghe tiếng gió rào rạt chạy dài theo từng vạt cỏ tranh, giồng cát lạnh lẽo, cố hít hà mùi hương của bụi cúc dại loáng thoáng đâu đó, tiếng con cúm núm u hoài, dòng sông phía trước mơ hồ như tan chảy, cái ánh sáng nhạt nhòe của những vì sao trên trời kia tợ nhiên chợt biến đâu mất. Trong mọi cái ngổn ngang đó tôi nghe hình như có tiếng chân ai rón rén đến gần và tôi bật khóc một cách hả hê như chưa từng được khóc bao giờ.


NGUYỄN AN BÌNH

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018

LẠI VỀ BẢY NÚI



NGUYỄN AN BÌNH

LẠI VỀ BẢY NÚI

1- THIÊN CẨM SƠN
Lòng ôm đầy mây trắng
Vồ cao đá chập chùng
Phật cười rung ánh nắng
Chứa một trời bao dung.

2-NGŨ ĐÀI SƠN
Đi không hết Nhà Bàng
Giếng khơi trong lòng núi
Có phải bàn chân tiên
Đã hóa thành cổ tích.

3- PHỤNG HOÀNG SƠN
Tiếng phượng hoàng vỗ cánh
Soài So lấp lánh trăng
Cánh chim trên vồ Hội
Tắm mát cả suối Vàng.

4- NGỌA LONG SƠN
Thế rồng nằm uốn khúc
Vắt ngang chốn biên thùy
Đá xanh màu ngọc bích
Khói lam chiều bay đi.

5- LIÊN HOA SƠN
Tre vàng tạo rừng thiền
Đài sen ai chợt ngộ
Náu thân chốn lâm tuyền
Người thành chim trong núi.

6- ANH VŨ SƠN
Sừng sững giữa đất trời
Có chăng loài anh vũ
Sân tiên không bóng người
Ngàn năm ai ngóng đợi?

7- THỦY ĐÀI SƠN
Chìm trong lũ mênh mông
Đá trơ gan cùng sóng
Lạc giữa chốn bụi hồng
Tìm đâu hình với bóng.

8- THẤT SƠN
Ta đứng trên Bồ Hong
Bạn đi che bóng núi
Chén rượu chưa kịp mừng
Giữa Thất Sơn huyền thoại.
   Châu Đốc 18/10/2018

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

VỀ NGHE CỎ HÁT



NGUYỄN AN BÌNH

 VỀ NGHE CỎ HÁT  

Bao mùa hạt cỏ bay đi
Có ươm lại kiếp xuân thì cho nhau
Đất cằn, khô dấu, mai sau
Vết chân chim, rụng, kiếp nào đã quên.

Chia nhau mấy nhánh cỏ buồn
Ép trong thư cũ còn thơm suốt mùa
Thuở người xóa cả nắng mưa
Giấu lòng nhau để người xưa quên đường.

Tình thành cỏ dại phơi sương
Vàng phai mùi nhớ còn hương nồng nàn
Vô tình bóng cỏ phân vân
Ngậm rơi số phận xuống trầm luân thân.

Vê nghe cỏ hát dưới chân
Vẫn xanh như kiếp tình nhân thuở nào
Tóc người thơm mãi ngàn sau
Một thời nhẫn cỏ hằn đau da người.
9/10/2018

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2018

THƠ NGUYỄN AN BÌNH TRONG TUYỂN THƠ VIỆT ĐẦU THẾ KỶ 21

THƠ NGUYỄN AN BÌNH TRONG
TUYỂN THƠ VIỆT ĐẦU THẾ KỶ 21 - NXB NHÂN ẢNH HOA KỲ

********
Tác phẩmTHƠ VIỆT ĐẦU THẾ KỶ 21 qui tụ 154 tác giả, dày 820 trang gồm những nhà thơ đã thành danh từ thế kỷ 20 và một số tác giả sau này. Tác phẩm là sự giao thoa giữa thơ mới và cũ, giữa thể thơ truyền thống và hiện đại cùng với những cách tân biến thể tạo ra sự đa dạng thể loại và phong phú nội dung. 
Tác phẩm được thực hiện:
*
- Nhà thơ Luân Hoán
- Họa sĩ & nhà văn: Khánh Trường (Khanh Truong)
- Nhà thơ Lê Hân (Han Le)
*
Bìa: Khánh Trường
Trình bày: Nguyễn Thành & Nguyễn Vỹ
Đọc bản thảo: Trần Thị Nguyệt Mai
Kỹ thuật: Tạ Quốc Quang
*********
Tác phẩm THƠ VIỆT ĐẦU THẾ KỶ 21 đã được phát hành toàn cầu trên hệ thống Amazone có giá bìa $35 chưa tính phí ship.












Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018

LẠI NHỚ VỀ ĐÀ LẠT



NGUYỄN AN BÌNH
  
LẠI NHỚ VỀ ĐÀ LẠT

Lặng bên hồ Xuân Hương
Con ngựa thồ mắt ướt
Gỏ móng xuống mặt đường
Mã phu buồn ngơ ngác.

Vàng tươi đường sơn cúc
Lung linh hoa mặt trời
Tiếng chuông ngân buổi sớm
Lãng đãng cùng mây trôi.

Em đi lễ nhà thờ
Áo thơm ngày chủ nhật
Con dốc không đợi chờ
Bước chân người ngoại đạo.

Nhớ chiếc bàn cũ kỹ
Trong quán cà phê Tùng
Nghe mùi thơm bốc khói
Lặng lẽ màu thủy chung.

Dậy màu xanh cây cỏ
Hồng thắm sắc hoa đào
Em là người năm nọ
Đã phiêu bạt về đâu?

Thơ tình trên bao thuốc
Người xưa đã đi rồi
Cõi xưa thành đại mộng
Cánh hạc giờ mù khơi.
3-10-2018