Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

ALBUM NHẠC CÒN MỘT CHÚT MƯA BAY

ALBUM NHẠC 

CÒN MỘT CHÚT MƯA BAY 
Thơ NGUYỄN AN BÌNH 
Phổ nhạc HOÀI YÊN
Gồm các ca khúc:  01- Câu Hỏi Của Thời Gian, 02- Còn Một Chút Mưa Bay, 03- Giấc Mơ Mùa Đông, 4- Qua Chuyến Phà Cuối Trên Sông Hậu, 05- Đôi Bờ, 06- Cánh Điệp Vàng, 07- Hạ Đỏ Một Thời Để Nhớ, 08- Nhớ Áo Lụa Vàng, 09- Đêm Bạc Liêu Nghe Đờn Ca Tài Tử, 10- Sài Gòn Đêm Trở Gió được trình bày qua 2 giọng ca của KIM NGÂN và KHÁNH DUY.





HẠ ĐỎ MỘT THỜI ĐỂ NHỚ

THƠ PHỔ NHẠC

HẠ ĐỎ MỘT THỜI ĐỂ NHỚ 
Thơ NGUYỄN AN BÌNH
Phổ thành ca khúc nhạc sĩ HOÀI YÊN
Tiếng hát THANH DUYÊN




Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

CÁNH ĐIỆP VÀNG

THƠ PHỔ NHẠC: 
CÁNH ĐIỆP VÀNG
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ HOÀI YÊN
Tiếng hát: ca sĩ KHÁNH DUY






DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN



THƠ TRÊN TUẦN BÁO VIỆT LUẬN ÚC CHÂU SỐ 294 24/8/2018
DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN

Dưới tán rừng ẩm ướt
Ta lần tìm dấu chân
Đường mòn quanh phía trước
Hình như mưa xóa dần.

Cơn mưa rừng ào ạt
Chợt đến rồi chợt đi
Vắt rình theo bám chặt
Từng bước hay từng ly?

Gốc bằng lăng cổ thụ
Ngáng đường sợi mây giăng
Chim rừng còn say ngủ
Bùn quếnh đặc dưới chân.

Nắng sau mưa vàng óng
Lấp lánh qua tàng cây
Suối chảy quanh lèn đá
Hương rừng tràn quanh đây.

Nơi nào là Bàu Sấu
Chấp chới đàn bướm bay
Cây si trăm thân mọc
Tiếng nhạc rừng ngất ngây.

Mơ thấy nàng công chúa
Ngủ say trong rừng già
Đẹp như trong cổ tích
Ta say đắm hồn hoa
Nguyễn An Bình

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

TÁC PHẨM MỚI: TÌNH THƠM MÀU GIẤY MỚI





GIỚI THIỆU TÁC PHẨM MỚI
TÌNH THƠM MÀU GIẤY MỚI
Tuyển tập ca khúc thơ phổ nhạc
Tác giả: Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ MỘC THIÊNG
Bìa trước: tranh của Tín Đức, bìa sau: chân dung và tiểu sử hai tác giả
Trình bày bìa Nguyễn Thành, phụ bản: Khánh Trường, Tín Đức
Trình bày tổng quát Lê Hân, kỹ thuật: Tạ Quốc Quang
Nhà xuất bản: NHÂN ẢNH – Hoa Kỳ
ISBN: 978-1724455420
Copyright by @2018 Nguyen An Binh
Sách dày 170 trang, khổ 18 x 25,5 cm
Ấn phí: US$ 20.00

Có bán rộng rãi trên Amazon theo địa chỉ:

https://www.amazon.com/Tinh-Thom-Mau-Giay-Vietnamese/dp/1724455427/ref=sr_1_1?ie=UTF8&qid=1533701608&sr=8-1&keywords=tinh+thom+mau+giay+moi

Liên lạc tác giả:
luongmanh2016@gmail.com
Nhà xuất bản:
han.le3359@gmail.com
Mục lục nội dung:
một trang thơ, một trang nhạc phổ, có tổng cộng 76 bài.
“Phổ thơ một tác giả, liền một lúc 76 bài, có lẽ tác giả Mộc Thiêng là người hàng đầu xưa nay trông công việc khó khăn này. Và như thế ông là người đồng cảm với nhà thơ Nguyễn An Bình thấu đáo nhất. Một công trình quả không dễ. Rất tiếc người giới thiệu không giỏi nhạc lý cũng như chưa được nghe qua để giới thiệu phần nhạc rõ nét hơn. Riêng về thơ, nhà thơ Nguyễn An Bình, không phải là người xa lạ với những người Việt yêu thơ thích vần điệu. Xin vui vẻ giới thiệu đến các bạn yêu thơ nhạc”(Nhà thơ Luân Hoán giới thiệu sách)

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

CA KHÚC TRĂNG CUỐI MÙA

CA KHÚC THƠ PHỔ NHẠC

TRĂNG CUỐI MÙA 
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ nhạc HUY THO, tiếng hát CẨM VÂN

CHÉN NGỌC TRƯƠNG CHI






TRUYỆN NGẮN TRUYỀN KÌ

CHÉN NGỌC TRƯƠNG CHI
       *Nguyễn An Bình
Nợ tình chưa trả cho ai
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.
(Truyện Kiều-Nguyễn Du)

      Ngày mùng một và ngày rằm mỗi tháng, bao giờ trường học của quan tư đồ Vương Doãn cũng tấp nập môn sinh, vì đây là những ngày bình văn thường kỳ.Tháng thì bình thơ, khi thì văn, phú, tế, biểu, đối…. Tất cả các loại văn cần thiết trong thi cử điều được quan tư đồ ra đề để các môn sinh rèn tập và chuẩn bị từ trước đến đợt bình văn đem ra thi thố và luận bàn. Quan tư đồ từng giữ chức vụ cao trong triều và từng là thầy dạy của đương kim hoàng thượng bây giờ. Nên khi ông cáo lão từ quan về mở trường dạy học thì từ các bậc công hầu khanh tướng trong triều cho đến các gia đình giàu có đều mong muốn gởi gấm con cháu của mình đến học cùng ông để có thể nên danh nên phận sau nầy. Ông dạy rất nghiêm minh và cẩn trọng không hề thiên vị một môn sinh nào dù đó là con của quan to chức trọng hay con của hoàng thân quốc thích đi chăng nữa, nhiều học trò ông đổ đạt cao và có danh phận trong triều. Trước ngày bình văn ông đều yêu cầu các môn sinh nộp quyển để ông chấm qua đó ông chọn chừng năm quyển được ông phê ưu đem ra bình và chính tác giả của những quyền đó phải đọc cho các bạn đồng môn nghe và lắng nghe lời những nhận định cũng như giải đáp những vướng mắc của các môn sinh khác.
     Lần nào cũng thế, trong năm quyển được chọn bao giờ cũng có quyển của con trai quan ngự sử Trương Học Phi. Không phải quan tư đồ vị nể người môn sinh ấy là con quan ngự sử, bạn thân của ông mà là tài học của chàng trai mười sáu tuổi ấy thật nổi trội, văn chương lưu loát,lập luận sắc sảo mà lời bình văn thì thật hấp dẫn, lôi cuốn.Trương Chi đối đáp rất linh hoạt, đầy sức thuyết phục. Nhiều bạn đồng môn ganh với tài học của chàng tìm mọi sơ hở trong bài văn để đặt câu hỏi nhằm bắt bí, hạ thấp chàng đều thất bại.Quan tư đồ đặt nhiều kỳ vọng vào người học trò yêu quí của mình trong kỳ thi năm nay sẽ chiếm bảng vàng đem lại vẻ vang cho ông và gia đình quan ngự sử. Nhưng một tai họa khốc liệt xảy ra đã làm đảo lộn những dự tính tốt đẹp đó, một trận hỏa hoạn cực lớn đã thiêu rụi cả ngôi nhà của quan ngự sử, già trẻ lớn bé không một ai sống sót chỉ trừ Trương Chi. Dân chúng quanh vùng không hiểu vì sao ngọn lửa lại lan nhanh đến thế, có người cho rằng trời cao không có mắt nên tai họa đổ xuống gia đình một viên quan thanh liêm, chính trực, có người hiểu chuyện, chép miệng than: Đời nào cũng thế, bọn tham quan ô lại đầy rẫy, chống lại nó,nó mà không chết thì mình phải chết thôi. Vì cách đây không lâu quan ngự sử đã dâng sớ lên vua xin trị tội bảy kẻ nịnh thần, tham quan  nhất là sau vụ vỡ đê ở sông Nhĩ Hà, bọn chúng đã ăn xén vật tư, kê khống ngày công nhân lực để bỏ túi riêng,chia nhau làm giàu gây nên hậu quả nghiêm trọng khôn lường làm khổ lê dân bá tánh.
       Nghi án về vụ phóng hỏa giết người nhà quan ngự sử không đi đến đâu vì triều đình không tìm được chứng cứ hay kẻ gian hùng đã xóa sạch mọi dấu vết,thế lực quá mạnh chăng thì không ai biết, cuối cùng theo thời gian cũng trôi vào quên lãng. Chỉ tội cho Trương Chi, mặc dù thoát chết trong cơn hỏa hoạn khủng khiếp đó, nhưng khuôn mặt thanh tú của chàng hầu như bị hủy hoại hoàn toàn, cũng may đôi mắt và thanh âm không bị hư tổn. Trương Chi được người chú ruột đem về nhà chăm sóc, nuôi dưỡng gần một bến sông. Ông nầy làm nghề chèo đò, đánh cá trên sông để sinh sống qua ngày. Sau mấy tháng chữa trị thì Trương Chi cũng bình phục nhưng gương mặt không còn lành lặn như xưa, nó biến dạng đến nổi chàng không còn muốn nhìn vào gương nữa. Để khỏi làm người khác hoảng sợ vì gương mặt dị dạng của mình Trương Chi luôn đội chiếc nón rộng vành kéo sụp xuống, phía trước mặt được che thêm một miếng vải mỏng sậm màu che khuất đi phần da mặt bị kéo nhúm lại vì bỏng. Rồi người chú cũng qua đời, Trương Chi trở thành người lái đò, đánh cá trên sông từ đấy.
     Làm bạn với chàng từ nay là con đò, hằng ngày lênh đênh trên sông nước để mưu sinh, nỗi cô đơn buồn tủi với thân phận đắng cay nghiệt ngã Trương Chi chỉ còn biết gởi gấm qua tiếng sáo, giọng hát của mình. May mắn ngọn lửa đã không lấy mất những gì còn lại của chàng.Tiếng sáo vẫn du dương, đằm thắm, giọng hát vẫn mượt mà,trôi chảy, có khác chăng là giờ đây nó chất chứa nỗi buồn nhiều hơn vui và cũng từ đây trên bến sông nầy người ta quen dần với một anh ngư phủ có tiếng sáo và giọng hát tài hoa làm say đắm lòng người. Từ nay chuyện thi cử, danh hoa phú quí không còn vướng bận lòng chàng, nó chỉ là những bọt sóng đầu ghềnh mà thôi.
     Trên bến sông nầy có một dinh thự của viên quan thượng thư bộ hình Trần Công. Ông cho xây dinh thự nầy để làm vui lòng người con gái mà ông hết lòng yêu quí: tiểu thư Trần Mị Nương. Mị  Nương tuổi vừa đôi tám, nhan sắc xinh đẹp tuyệt vời, tính nết lại thùy mị đoan trang nên nhiều gia đình quyền thế trong kinh thành cho người đến dạm hỏi, mai mối nhưng nàng chưa nhận lời ai cả, quan thượng thư vì yêu con nên cũng không nài ép làm gì. Không giống như những gia đình vọng tộc khác, nàng Mị Nương xinh đẹp ngoài việc thêu thùa khéo léo, nàng còn được phụ thân mướn thầy về dạy học cho nàng nên cầm kì thi họa môn nào nàng cũng am tường cả. Cảnh tấp nập chốn kinh thành làm nàng mệt mõi không vui nên quan thượng thư cất riêng cho nàng dinh thự gần bến sông nầy, sống gần gủi với thiên nhiên,cây cỏ hợp với tâm tánh của nàng. Một đêm trăng thanh gió mát, Mị Nương trằn trọc không ngủ được, nàng bước ra hiên ngoài vọng lâu để ngắm trăng cho khuây khỏa thì từ xa phía bến sông tiếng sáo cất lên lúc khoan lúc nhặt, chơi vơi, chất chứa nỗi buồn nhân thế đã làm rung động tâm hồn của nàng tiểu thư con nhà đài các.Trái tim chưa hề biết rung động của Mị Nương với nhạc khúc tình yêu đã bắt đầu xao xuyến. Trên bến sông vắng Trương Chi vẫn thả hồn theo tiếng sáo u hoài.Tai họa đã cướp đi của chàng tất cả nhưng đã bù đắp cho chàng tiếng sáo tài hoa đa cảm.Tiếng sáo cất lên nói thay lòng chàng, như an ủi cuộc đời đầy nghiệt ngã mà chàng phải hứng chịu. Trương Chi đâu biết rằng nơi lầu son gác tía ở bên sông kia đang có một cô tiểu thư xinh đẹp đang say đắm thả hồn theo tiếng sáo của chàng.
       Mị Nương nhờ nàng hầu nữ Nghi Xuân dò hỏi xem ai là người thường thổi sáo trên bến sông ấy thì được biết đó là một chàng trai sống nghề hạ bạc tên Trương Chi. Rung động trước tiếng sáo tài hoa ấy nàng muốn tìm gặp mặt nhưng nàng hầu nữ Nghi Xuân cố sức can ngăn vì quan thượng thư biết được sẽ rất nguy hiểm. Thấy chủ có vẻ không Nghi Xuân bèn bày kế cho Mị Nương nói dối quan thượng thư đi vãn cảnh rồi giả dạng nam nhân xuống bến sông mướn đò đi du ngoạn để có dịp nghe lại tiếng sáo tài hoa đó. Ngồi trên đò xuôi theo dòng nước một lúc lâu chàng công tử họ Trần kia không biết phải bắt chuyện từ đâu. Mùa nầy bông lau nở trắng cả triền sông, xa xa vài chiếc thuyền đánh cá tung chài trên sông nước, sương còn lãng đãng trên đầu cây ngọn cỏ, cảnh thật hữu tình. Công tử họ Trần cất tiếng ngâm:
               Khứ niên kim nhật thử môn trung
               Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
       Hai câu thơ trong bài Đề tích sở kiến xứ của Thôi Hộ đời Đường. Ở câu thơ thứ hai chàng công tử họ Trần cố ý ngân dài ra chậm lại rồi dừng hẳn. Không gian như chìm vào cõi không tịch mịch thì bỗng phía sau mũi đò cất lên một tiếng ngâm đầy thanh tú:
              Nhân diện bất tri hà xứ khứ
              Đào hoa y cựu tiếu đông phong.*
       Cả hai thầy trò công tử họ Trần cùng quay mặt lại mũi đò, cậu tiểu đồng Nghi Xuân cười lém lỉnh nhìn về cô chủ như thầm khen tiểu thư nhà mình thông minh thật.Chàng công tử họ Trần lộ vẻ hân hoan,hai tay cung kính trước mặt, hỏi chàng lái đò:
        -Thì ra huynh cũng là người am hiểu thơ phú. Thành thật xin lỗi huynh, đệ đã dám múa rìu qua mắt thợ rồi.
       Người lái đò lật đật buông mái chèo, hai tay cung kính đáp lễ:
-         Xin công tử thứ lỗi tôi đã làm mất nhã hứng ngâm thơ của công tử, thấy công tử dừng lâu quá bất giác tôi đọc tiếp hai câu sau cho tròn nghĩa mà thôi.
-         Huynh là người có học ,sao không cố chí học hành để mai sau vinh hiển lại làm nghề hạ bạc nầy?
-         Xưa thân phụ còn sống có được cho học đôi ba chữ thánh hiền. Nay thân phụ mất nhà nghèo làm nghề sông nước sống cho qua ngày, không dám mơ cao.
Công tử họ Trần đề nghị:
-         Nếu được phép đệ có thể kết bằng hữu với huynh được chăng?
Chàng lái đò vội vã từ chối:
-         Tôi không xứng đáng làm bằng hữu với công tử đâu, thân phận tôi nghèo hèn, công tử thứ lỗi cho.
      Nhưng trước tấm chân tình của chàng công tử họ Trần, Trương Chi không tiện từ chối.Cuộc gặp gỡ lần đầu của họ là như thế, tuy chưa thật sự gần gũi, thân mật nhưng hình như  có mối dây ràng buộc họ như một định mệnh đã an bày.Hai người hẹn nhau mỗi tháng sẽ gặp mặt nhau một lần.Chàng Trương thì thổi sáo, còn công tử họ Trần thì ngâm thơ. Đôi lúc họ ra đề cho nhau cùng đối họa thơ phú, trăm phần tương đắc. Từ ngày được kết bạn với Trần Công Tử, tiếng sáo của Trương Chi không còn u oán, buồn bã nữa, tiếng sáo lại cất lên âm điệu réo rắt, yêu đời như thuở chàng còn là môn sinh của quan tư đồ Vương Doãn.Trương Chi đã vẽ tặng cho Trần công tử một bức chân dung với gương mặt thật xinh đẹp như một nàng thiếu nữ diềm tuyệt, tay đang xòe quạt, trên thân quạt có đề bài thơ của Thôi Hộ  như là kỷ niệm nhờ bài thơ mà hai người kết bằng hữu với nhau. Nhìn bức tranh khi vẽ xong Trương Chi chợt ao ước phải chi Trần công tử là gái nhỉ? Chỉ suy nghĩ đến đây thôi là chàng đã vội xua đi cái tư tưởng điên rồ ấy ra khỏi đầu óc của mình. Riêng Trần công tử có vẻ thích bức tranh mỹ nam nhân của mình lắm, đem về treo trong phòng ngắm nghía rồi tự hỏi: Nếu Trương Chi biết mình là gái thì sao nhỉ? Chỉ nghĩ đến đó thôi Mị Nương đã ửng hồng đôi má không dám nghĩ tiếp nữa. Nhiều lần gặp gỡ, ngâm vịnh trên đò Trần công tử dợm hỏi xin được xem rõ mặt người bằng hữu của mình nhưng Trương Chi lại khéo léo từ chối, lấy lí do mình bị dị dạng từ nhỏ nên không sợ làm hoảng hốt người khác.Thấy chàng Trương từ chối quyết liệt nên Mị Nương thôi không đề cập đến nữa nhưng cứ thắc mắc mãi. Những lần không có dịp gặp gỡ Mị Nương lại lên vọng lâu nhìn về bến sông lắng nghe tiếng sáo của Trương Chi theo gió đưa về mà miên man nghĩ về mối tình chớm nở lớn dần theo năm tháng của mình đối với chàng Trương mà mỉm cười hạnh phúc.
       Một hôm  trong lần gặp mặt,đò đang xuôi theo dòng thì cơn dông bắt đầu ập đến, Trương Chi vội quay mũi để tấp đò vào bờ,gió mạnh đã hất tung chiếc nón rộng vành mà chàng đang đội.Hoảng hốt chàng vội với thêm nắm giữ, nhưng  không kịp nữa rồi, chiếc nón đã rơi xuống sông, cùng lúc ấy là một tiếng kêu á đầy sửng sốt kinh hoàng của Trần công tử. Vô cùng lo sợ,Trương Chi luống cuống lấy tay che mặt quay lại nhìn. Trần công tử đã ngã nhoài xuống sạp gần như bất tỉnh, chiếc mũ đội đầu văng mất hồi nào không biết, lộ ra mái tóc dài xỏa xuống bờ vai.Trương Chi há hốc miệng, kinh ngạc:
         -  Trần công tử là…là…
Tên tiểu đồng Nghi Xuân trong cơn hoảng loạn hét lớn:
         - Trần công tử, Trần công tử cái gì? Đó là Trần tiểu thư con quan thượng thư đó. Người chèo đò tấp vào bờ mau, kêu phu kiệu đưa tiểu thư về dinh để chữa trị không nguy mất.
Thì ra khi cơn gió làm tốc chiếc nón rộng vành hằng ngày che khuất gương mặt xấu xí của Trương Chi, Mị Nương đã kịp nhận ra gương mặt dị dạng,gớm giếc mà chàng cố gắng che giấu, sợ làm tổn thương đến người khác, nàng hoảng hốt ngất đi vì sợ hãi. Chuyện không thể giấu được nữa rồi, cái ngày mà Trương Chi lo sợ đã đến nhưng chàng không ngờ là nó đến nhanh như vậy.
Suốt mấy ngày hôm sau Trương Chi lãng vãng nơi cửa dinh quan thượng thư để dò la tin tức nhưng không được gì, cũng không thấy con hầu nữ Nghi Xuân xuất hiện. Sốt ruột chàng lân la dò hỏi quân canh thì bọn chúng xua đuổi chàng như đuổi tà. Thất vọng, mòn mõi chàng quay về bến sông nằm dài không thiết ăn uống, thân hình ngày thêm tiều tụy đáng thương. Hình ảnh của Mị Nương luôn lởn vởn trong đầu óc của chàng. Chàng đã yêu Mị Nương từ bao giờ.Từ khi kết bằng hữu với Mị Nương chàng luôn ao ước phải chi Mị Nương là gái thì hạnh phúc biết bao, nhưng chàng quên rằng với gương mặt xấu xí, thân phận thấp hèn của mình chỉ làm cho sự việc thêm tệ hại mà thôi.Chàng nghĩ đến cái chết.Phải rồi, chỉ có cái chết mới giải quyết hết mọi việc.Rời xa thế giới đầy ô trọc nầy là một giải thoát cho cả mình và Mị Nương.
Một buổi sáng lão ngư Lê Thái như thường lệ đi chài lưới ngang qua chiếc đò của Trương Chi lấy làm lạ. Đã hai hôm nay rồi con đò vẫn nằm im một chỗ không vời đi đâu.Thường lão đi ngang qua đã thấy Trương Chi thức từ lúc nào, pha ấm trà mới mời lão uống một chén cho ấm bụng rồi mới đi chài. Lão cất gọi nhưng không ai trả lời, lão khom người cúi xuống vén tấm sáo mỏng bước vào con đò.Trương Chi nằm đó người lạnh tanh đã chết từ lúc nào, hai tay để lên ngực phía dưới có kẹp một mảnh giấy. Lão đở nhẹ một cánh tay của Trương Chi lên, cầm mảnh giấy đọc. Đó là bài thơ tuyệt mạng của chàng:
           Bụi trần chi vướng bận lòng nhau
           Một tấm chân tình biết gởi đâu?
           Tiếng sáo giao duyên tràn nỗi nhớ
           Câu thơ ly biệt cạn thương sầu
           Nửa vầng nhật nguyệt ngàn năm hận
           Một khối u tình vạn kiếp đau
           Tro bụi xin người hòa sóng nước
           Ân tình chưa trọn hẹn mai sau.
Lão ngư Lê Thái thở dài.Lão thực hiện theo nguyện vọng sau cùng của Trương Chi, đem thi hài của chàng đi hỏa táng rồi đem tro cốt của chàng rải trên dòng sông mà hằng ngày con đò chàng ngược xuôi đưa đò và đánh cá. Khi lấy tro cốt của Trương Chi đi rải sông lão ngư phát hiện trái tim của chàng không tan thành tro bụi mà lại kết thành một khối đá cứng. Đem xuống sông rửa trôi đi những vết dơ bẩn bên ngoài, viên đá lấp lánh màu đỏ huyết như viên ngọc.Lấy làm lạ lão bỏ viên đá ấy và bài thơ tuyệt mệnh vào một cái hộp rồi cất đi.
Riêng Mị Nương sau cơn hoảng loạn đó nàng nằm mê sảng cả tháng trời. Quan thượng thư ngày đêm mời thầy thuốc chữa trị bệnh tình mới thuyên giảm. Họ nói tiểu thư bị tâm bệnh cần phải có thời gian lâu dài mới hết được.Mỗi lần nhìn bức chân dung mà Trương Chi vẽ tặng mình mà Mị Nương ứa nước mắt, nàng nhớ tiếng sáo của Trương Chi. nhớ những lúc cùng chàng ngâm vịnh trên sông nước, nàng hiểu ra rằng nàng không thể sống thiếu chàng, chẳng qua là khi thấy bộ mặt gớm giếc một cách bất ngờ, đột ngột làm cho tâm trạng nàng hoảng hốt, đau khổ mà thôi. Mị Nương nhờ nàng hầu nữ Nghi Xuân đi dò la tin tức của Trương Chi thì gặp lão ngư Lê Thái. Lão đã kể hết sự tình, đưa chiếc hộp đựng bài thơ tuyệt mạng và viên tim đá cho Nghi Xuân đưa về cho tiểu thư của cô vì chính Mị Nương là chủ nhân của chiếc hộp nầy chứ không phải lão, lão giữ cũng không có ích lợi gì cả.
Đọc bài thơ tuyệt mệnh và viên tim đá trong tay Mị Nương càng đau buồn, bồi hồi khôn tả. Nàng tự trách mình trong giây phút nông nổi đã làm mất đi mối chân tình cùng Trương Chi, thế gian nầy còn tìm đâu ra tiếng sáo tài hoa ấy.Thấy con có vẻ quý viên ngọc đá, quan thượng thư nhờ thợ kim hoàn chạm khắc thành một chén ngọc vô cùng tinh xảo để tặng cho con. Ngày nọ Mị Nương rót trà vào chén ngọc, bỗng nhiên dưới đáy chén hiện lên hình ảnh con đò, văng vẳng tiếng sáo vi vu như kể lể nỗi nhớ nhung thương tiếc.Hình ảnh cũ lại ùa về, nàng bật khóc, những giọt nước hối tiếc chân tình rơi vào chén ngọc.Trong lòng chén như có một làn khói xanh mỏng  xuất hiện càng lúc càng lớn dần.Cuối cùng cả chén ngọc hóa thành làn khói xanh tan vào khoảng hư không mất dạng.
Mị Nương lâm trọng bệnh, ngày càng thêm nặng.Trong cơn mê sảng nàng nghe như có tiếng sáo của Trương Chi rót vào tai,kể cho nàng nghe bao nỗi nhớ nhung vì xa cách. Đêm Mị Nương mất ,người ta kể lại rằng có đôi hạc trắng bay từ dinh quan thượng thư về phía bến sông nơi ngày trước hai người thường thổi sáo,  ngâm vịnh thơ phú đảo ba vòng,kêu vang ba tiếng rồi bay về hướng tây mất hút.Bức chân dung treo trên tường cũng mờ dần nét vẽ rồi mất hẳn như chưa từng được ai đó đặt bút vẽ lên bao giờ.
Tháng 6/2013
____________________________________________________________
* Tạm dịch:                  Đề chỗ đã thấy năm trước
                             Cửa nầy, năm ngoái, hôm nay
                      Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng hồng
                             Mặt người giờ ở nơi nao?
                      Hoa đào vẫn đó, cười chào gió đông  (Thôi Hộ)
                                                 Trần Trọng San dịch   

    

  
 
  

LÒNG ANH BÃO NHỎ



NGUYỄN AN BÌNH

LÒNG ANH BÃO NHỎ


Lòng anh bão nhỏ
Một thuở yêu người
Tình xanh ai nhớ
E ấp môi cười
Cây như trốn gió
Trao em hoa đời.
*
Tươi hơn sách vở
Những lá thư tình
Gió mơn man ngỏ
Anh đã yêu nàng
Mưa sa ngọn cỏ
Hôn nhau vội vàng.
*
Lòng anh bão nhỏ
Thôi cũng ngậm ngùi
Hoa xưa bỡ ngỡ
Héo chết môi cười
Người yêu nho nhỏ
Đã lỡ duyên đời.
*
Cây xanh lá đỏ
Áo trắng học trò
Năm năm qua đó
Đâu người tình thơ
Ngùi thương mộng vỡ
Anh khóc bao giờ!
             1975

KHI QUA ĐỒI CHARLIE



NGUYỄN AN BÌNH

KHI QUA ĐỒI CHARLIE 

Tôi nghe lá trên rừng đang chuyển  cơn mưa
Khi xe qua đồi Charlie Đắc Tô Tân Cảnh
Màu xanh ngút không giấu đi niềm cô quạnh
Vẫn rợn người hồn tử sĩ lạnh quanh đây.

Súng bên trời có tiếng hát tiễn đưa ai
Người ở lại Charlie trong cơn bão lửa
Pháo tầm nhiệt chớp lòe qua từng khe cửa
Cày xới tung từng thớ đất đỏ máu người.

Quá khứ đi qua niềm đau mãi không rời
Tiếng pháo rền vẫn nổ vang trên đồi máu
Dưới giao thông hào chắc anh thèm phút giây tỉnh táo
Ngước nhìn trời mơ một khoảng trời xanh.

Chẳng ai ngờ thoáng chốc mấy mươi năm
Màu nương rẩy cao su bạt ngàn trong gió
Tôi vẫn nghe tiếng anh cười vang rất rõ
Trước khi hồn hóa thành làn mây trắng bay.

Chim lìa đàn mù mịt một màu nắng phai
Dòng Pô Kô vẫn uốn mình tưới xanh cây trái
Đất ba dan muôn đời đỏ tươi mãi mãi
Xin hãy giữ gìn từng tất đất dau thương.

Nhắc ta một thời chiến sử đẩm máu xương
Tiếng gà gáy trên đồi Charlie buốn đến thế
Người lính già hai bên tìm về nghe gió kể
Có nhìn nhau bằng đuôi mắt của tình thâm?
    Kontum, mùa hè 2017

CA KHÚC THẢ RONG


THƠ PHỔ NHẠC MỚI
THẢ RONG
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ HỒ HOÀNG. Xin được giới thiệu cùng các bạn yêu thơ nhạc

Thêm chú thích


THƠ ĐỀ DƯỚI ẢNH



NGUYỄN AN BÌNH

THƠ ĐỀ DƯỚI ẢNH


Người bắt dáng hình trong tia chớp
Một nét cười vui thật hiếm hoi
Chợt hiện bóng chiều in đáy mắt
Đôi vần thơ muộn khẽ khàng rơi.

Chén rượu trần gian chưa kịp cạn
Hồ trường  ai  chia sẻ  buồn vui
Phải chăng mưa thốc qua lòng phố
Trong đắng cay xen cả ngọt bùi.

Mai về phía núi tà dương gọi
Mơ dưới cội tùng một giấc say
Cám ơn khôn hết người cho ảnh
Tìm  kẻ tri âm được mấy người.

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2018

NÓI VỚI ĐÀN CỪU Ở PHAN RANG



NGUYỄN AN BÌNH

NÓI VỚI ĐÀN CỪU Ở PHAN RANG




Mai ta bỏ phố về núi ở
Mở lòng uống cạn nước sông Dinh
Một đời chăn thả trên đồng cháy
Ngươi có vì ta rũ chút tình.

Chỉ thấy sườn non men đá xám
Mắt thả trời cao núi trọc đầu
Ngậm cọng cỏ khô tê đầu lưỡi
Đắng lòng tri ngộ với ai đâu?

Hay ngươi nhìn ta như kẻ lạ
Ghé một hai ngày lại bỏ đi
Những tưởng tri âm nơi đất trích
Se lòng đất mặn có chứng tri.

Chẳng thấy màu xanh vờn bóng núi
Khô khốc liềm trăng sớm chưa về
Đồng khô cỏ cháy lòng cô quạnh
Rát bờ muối trắng mốc hồn quê.

Ngươi cứ nhởn nhơ không thèm nói
Ta ngủ trên đồi mộng chiêm bao
Nghe tù và rúc tờ đâu tới
Tô Vũ chăn dê ở chốn nào?
30/7/2018

ĐÊM Ở RỪNG CÁT TIÊN



NGUYỄN AN BÌNH


ĐÊM Ở RỪNG CÁT TIÊN

Đêm Cát Tiên ta nằm nghe rừng kể
Chuyện ngàn xưa trong tiếng sóng Đồng Nai
Ngày qua đây phà oằn mình vượt lũ
Nước từ đâu cuồn cuộn bến sông đầy.

Con đường mòn tìm dấu chân phía trước
Tầng lá khô ủ mục tự bao giờ
Mới hôm qua cơn mưa rừng trút nước
Sáng bừng lên nắng vàng đẹp hơn tơ.

Ta đứng dưới gốc bằng lăng cổ thụ
Từng khối nu hình dáng thật lạ kỳ
Suối róc rách trườn mình qua đá nhủ
Che rợp trời xanh thẩm tán cây si.

Con tê giác cuối cùng vừa mất dấu
Vùng giáp biên lòng nghe quạnh khôn cùng
Tiếng gà gáy ba nơi đều nghe rõ*
Lời của rừng âm vọng đến rưng rưng.

Màu mây trắng giữa Thác Trời hùng vĩ
Em có nghe tiếng hát của đất trời
Hãy cùng ta đắm mình vào mộng mị
Chốn đại ngàn hồng bếp lửa đêm trôi.
Rừng Cát Tiên, tháng 8/2018
__________________________________________________________
*Ba nơi: vùng rừng giáp ranh giữa ba tỉnh: Đồng Nai, Lâm Đồng, Bình Phước

DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN



NGUYỄN AN BÌNH

DƯỚI TÁN RỪNG CÁT TIÊN

Dưới tán rừng ẩm ướt
Ta lần tìm dấu chân
Đường mòn quanh phía trước
Hình như mưa xóa dần.

Cơn mưa rừng ào ạt
Chợt đến rồi chợt đi
Vắt rình theo bám chặt
Từng bước hay từng ly?

Gốc bằng lăng cổ thụ
Ngáng đường sợi mây giăng
Chim rừng còn say ngủ
Bùn quếnh đặc dưới chân.

Nắng sau mưa vàng óng
Lấp lánh qua tàng cây
Suối chảy quanh lèn đá
Hương rừng tràn quanh đây.

Nơi nào là Bàu Sấu
Chấp chới đàn bướm bay
Cây si  trăm thân mọc
Tiếng nhạc rừng ngất ngây.

Mơ thấy nàng công chúa
Ngủ say trong rừng già
Đẹp như trong cổ tích
Ta say đắm  hồn hoa
Cát Tiên, 10/8/2018

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2018

TIẾNG CHIM TRONG THÀNH PHỐ



THƠ TRÊN TUẦN BÁO VĂN NGHỆ TP HỒ CHÍ MINH SỐ 512 23-8-2018
TIẾNG CHIM TRÊN THÁP CHUÔNG

NGUYỄN AN BÌNH
NNNGUYỄN AN BÌNH
TIẾNG CHIM GÙ TRONG THÀNH PHỐ 
Có một buổi sáng nào
Màu nắng vàng rất đẹp
Không có màu nắng nào đẹp hơn hôm nay
Trong tiếng kinh cầu của người đi thánh lễ
Tiếng chuông vừa đổ
Tôi bỗng nghe có tiếng chim gù
Trên hai ngọn tháp cao nhà thờ Đức Bà
Và tiếng rào rào đập cánh
Từng đàn chim bồ câu chao lượn
Trong tiếng vỗ tay
Trong tiếng gạo lắc
Có đủ những chiếc cánh đầy màu sắc
Trắng xám nâu hồng nhạt xanh rêu rợp trời
Nhẹ nhàng xà xuống
Đã tới giờ ăn
Nắm thóc trên tay thon nhỏ của cô gái
Đứa bé chìa lòng bàn tay nhỏ xíu của mình
Háo hức nhìn đàn chim đáp xuống
Tranh nhau từng hạt thóc
Em ngước nhìn mẹ
Tôi nghe tiếng cười rạng rỡ biết bao
Như ngầm bảo – Mẹ ơi
Con có rất nhiều bạn thật dễ thương
Một buổi sáng Sài Gòn
Sao yên bình đến thế.
Cụ già ngồi trên xe lăn
Ngày nào cũng nhờ đứa cháu đưa ra đây
Chỉ để được nhìn cánh chim bồ câu trong chốc lát
Bay giữa nền trời xanh
Trên nóc cao nhà thờ Đức Bà
Hay trước bưu điện thành phố
Mắt mơ màng nhìn tận đâu xa
Có phải bà đang mơ lại giấc mơ đẹp
Hình ảnh thanh xuân của thời thiếu nữ
Đã trôi đi theo dòng đời xuôi ngược
Có cái cảm giác không còn cô độc
Quá khứ tươi đẹp gần gủi đây thôi mà.
Tôi ngồi trên bậc thềm xi măng của công viên
Phía bên kia bưu điện thành phố
Anh thợ ảnh nhịp nhàng lắc lon rải đậu
Từng đàn bồ câu háu ăn từ trên cao lao xuống
Chúng tạo nên tấm hình của đôi uyên ương thêm ý nghĩa
Đêm nay đàn chim ngủ nơi nào
Giữa thành phố ồn ào, bao ánh đèn rực rỡ
Để ngày mai tôi lại được nghe
Tiếng chim gù vào buổi sáng mai rất sớm
Trong ký ức của người Sài Gòn
Tiếng chim gù thân quen không thể thiếu được
Và em – Người con gái tôi yêu
Trong trái tim tôi - cũng không thể thiếu.
4/7/2018

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

LỜI HẸN CHÂN MÂY




NGUYỄN AN BÌNH


LỜI HẸN CHÂN MÂY


Ừ tháng tám phượng tàn như đóm lửa
Màu lá xanh ngai ngái buổi xa trường
Tường vôi mới hẹn nhau về  trước cửa
Em không về tôi cũng bỏ đi luôn.

Cánh dầu xưa bay theo mùa mưa cũ
Tháng năm buồn nào gợn chút mây xa
Từng sợi tóc hoàng kim thời mộng mị
Có ngậm ngùi treo sợi nhớ phôi pha.

Nỗi buồn nào chứa đầy ngăn ký ức
Thư gởi đi không tín hiệu khứ hồi
Bài thơ cũ từ lâu phai nét mực
Dẫu vô tình xin đừng nhạt son môi.

Nhánh sông xưa đưa tình đi trăm ngã
Tôi phân vân giữa những nhánh sông sầu
Mưa hối hả như chưa từng mưa vậy
Lạnh muôn trùng lạnh cả một đời sau.

Ừ tháng tám ai về nhen ngọn lửa
Em và tôi  cùng lời hẹn chân mây
Tiếng sóng vỗ  suốt đời còn vây bủa
Nhớ một người từng “ Ngồi khóc trên cây”*.
4/8/2018



_______________________________________________________
*”Ngồi khóc trên cây”: tên một truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2018

NGƯỜI ĐI TÌM HÌNH CỦA BÓNG



NGUYỄN AN BÌNH

NGƯỜI ĐI TÌM HÌNH CỦA BÓNG


Chiều rất mỏng nên ngày đi không hết
Tiếng họa mi buồn tha thiết bên song
Ai khua sóng để sầu thành khói biếc
Sương bên hồ gọi hoa tím lên bông.

Còn đóm lửa đêm khuya chờ thắp sáng
Que diêm tàn cho hình bóng hiển linh
Ai trở lại hiên xưa tìm dĩ vãng
Để nghe mưa xao xác lạnh quanh mình.

Tôi tìm em giữa đôi bờ hạnh phúc
Dấu trăm năm chia cắt một hình hài
Chiếc lá nghiêng giật mình chừng muốn khóc
Thả lời tình trong đêm nhớ tàn phai.

Em tìm tôi giữa nhân gian hiu quạnh
Qua đời nhau lạnh buốt một trời sương
Người có về đem lời kinh thú tội
Treo bên đời chờ giấc mộng tàn hương.

Tôi suốt đời đi tìm hình của bóng
Người biệt tăm bến vắng tiếng gọi đò
Len lén gọi mảnh trăng vàng cổ tích
Để đóa hồng chợt nở giữa tim khô.
Sàigòn, 22/8/2018