Thứ Năm, 29 tháng 10, 2020

TẢN VĂN ĐOM ĐÓM QUÊ NHÀ

  TẢN VĂN ĐĂNG TRÊN TẬP SAN QUÁN VĂN SỐ 76 THÁNG 10-2020

ĐOM ĐÓM QUÊ NHÀ




ĐOM ĐÓM QUÊ NHÀ

           *NGUYỄN AN BÌNH

                          XIN ĐỪNG ĐỂ NHỮNG CON CÔN TRÙNG ĐÁNG YÊU ẤY THÀNH NHỮNG NGÔI MỘ ĐOM ĐÓM TRÊN CÁNH ĐỒNG KÝ ỨC TRONG MỖI CON NGƯỜI CHÚNG TA ĐỂ THIÊN NHIÊN CÒN NGÂN LÊN NHỮNG NỐT NHẠC TUYỆT VỜI DƯỚI NHỮNG SẮC MÀU HUYỀN ẢO.

          Quê tôi có một câu ca dao mà hồi nhỏ tôi thường nghe mẹ ngâm nga khi ru em tôi ngủ những buổi trưa hè oi ả đến giờ tôi vẫn còn nhớ: “Bần de đom đóm lập lòe.Thấy em nhỏ xíu anh ve để dành”. Điều đó cho thấy con đom đóm xuất hiện từ nảo từ nao và trở thành một hình ảnh quen thuộc của cư dân vùng sông nước. Quê tôi là một vùng đất miền Tây bên dòng sông Hậu, nơi có nhiều cây trái, ruộng vườn quanh năm xanh tốt nhờ phù sa bao đời nay đắp bồi. Làm sao quên được những con đường làng râm mát mỗi ngày đến trường, những chiếc cầu tre quen thuộc mỗi ngày mẹ đi chợ sáng và những kỷ niệm ấu thơ một thời nhỏ dại. Mùa hè tuổi thơ của tôi và các bạn cùng trang lứa sống trong niềm vui bất tận của những trò chơi con nít: vui đùa trên sông nước, chạy tồng ngỗng tắm mưa,đánh đáo, chơi nhà chòi, chọi gà và nhất là đuổi bắt đom đóm là quà cho mấy cô bạn nhỏ tóc đuôi gà. Bọn con gái rất thích ngắm nghía xăm soi chúng nhưng lại sợ đụng tay vào nên tụi con trai đành ra tay…nghĩa hiệp vậy. Mùa hè là mùa đom đóm trưởng thành mà lị. Cơ man từng đàn đom đóm trong vườn, trên nhánh cây bần, cây ổi, những chạc dây leo mọc ve ra bờ sông mé nước.

       Tuổi thơ chúng ta chắc ai cũng có một thời gắn liền với loài bọ mang tên đom đóm. Loài côn trùng nầy có một thứ ánh sáng lập lòe kỳ diệu phát ra trong đêm tối mà bất cứ đứa trẻ con nào cũng cảm thấy tò mò và thích thú. Có thể lần đầu tiên bọn trẻ con thấy đom đóm vừa bay vừa chớp sáng khi đi xem hát ở đình về khuya chắc hẳn thế nào nhiều đứa nhát gan tưởng là ma nhát sợ chạy vắt giò lên cổ nhưng khi đã biết rồi đứng trước cảnh dưới một bầu trời đêm có một thứ ánh sáng nhấp nháy di động liên hồi như thế người ta tưởng mình sống trong một thế giới mộng ảo nào đó , hay đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt mỹ được vẽ bằng một thứ bột lân tinh tạo thành một thứ ánh sáng vàng óng hay xanh lơ ma quái . Bọn đom đóm bay rượt đuổi nhau vẽ thành những đường ánh sáng kỳ lạ, lập lòe trên những cành cây, bụi cỏ tạo thành một thế giới vô cùng ảo diệu, thần tiên. Sự phát sáng ở loài đom đóm là một điều kỳ diệu của thiên nhiên mà không phải bất cứ ai có thể lý giải được nhất là với bọn trẻ con chúng tôilúc bấy giờ. Sau nầy lớn lên một chút tôi mới biết cơ thể đom đóm phát sáng được là nhờ hợp chất có tên luciferin trong một quá trình phản ứng hóa học vô cùng phức tạp trong cơ thể con côn trùng nầy.Chính điều kỳ diệu nầy đã biến thế giới bình thường của ta thành một chốn thiên đường. Có người nói Chúa đã gởi đom đóm xuống trái đất cho con người và những sinh vật khác có thể chiêm ngưỡng. Tôi cũng nghĩ như thế.

        Bọn trẻ chúng tôi thường thích bắt đom đóm để chơi. Bắt chúng bỏ vào trong bất cứ vật dụng nào mình có sẳn: các hộp diêm, hộp nhựa hay lọ thủy tinh đựng thuốc mà các bệnh viện thải đi. Vòng đời của đom đóm hơi ngắn chỉ vỏn vẹn một hai tuần mà thôi. Đom đóm đẻ trứng ở trong đất, trứng nở thành sâu rồi hóa nhộng. Nhộng nở thành đom đóm bay lập lòe với làn ánh sáng mông lung huyền ảo. Mùa hè là thời kỳ mà đom đóm trưởng thành. Đom đóm phát sáng là đom đóm cái , đom đóm đực lại không phát sáng, nhờ đặc điểm nầy mà con đực dễ dàng nhận ra người bạn tình của mình để ve vản. Trong mùa giao phối, sau cơn động tình con cái đã xơi tái con đực không thương tiếc, giống như loài ngựa trời, sau cơn say tình ái, nàng ngựa trời đã quơ càng lên như một lưỡi dao bén ngót phập một cái đầu anh bạn tình rơi xuống đất rồi ung dung chén một cách ngon lành.

         Khi xa nhà lên thành phố học, hình ảnh đom đóm tưởng lùi dần vào ký ức thì nó lại sống dậy qua bài hát Đom Đóm của Phượng Linh qua tiếng hát của nữ hoàng sầu muộn Giao Linh:

       Ngày xa xưa chơi trò đi trốn nhau 
       Cho em đi tìm gọi anh Đom Đóm ơi 
      Anh khéo nên em thường hay giận hờn 
      Một lần anh thua em trèo lên trên ngọn khế
      Nào ngờ mưu kế đem đom đóm anh cài lên tóc em 
     Từ đêm đen lập lòe đom đóm bay 
     Em anh đây rồi nên vẫn khen anh tài ghê… 

           Ở đất nước mình sau mấy thập kỷ chiến tranh, bom đạn, chất độc hóa học đã hủy hoại môi trường sống rất nhiều, ngày nay tốc độ đô thị hóa như những bước chân phi mã càng làm thu hẹp mảnh ruộng thửa vườn, các dòng sông ô nhiếm từ những khu công nghiệp thải ra, những khu vườn đom đóm bị thu hẹp lại và có nguy cơ biến mất.Trong khi loài côn trùng nầy ở Nhật  được người dân yêu mến. Hình ảnh đom đóm với ánh sáng huyền ảo trong đêm tối nhấp nháy như những đốm lửa lập lòe làm họ liên tưởng đến pháo hoa Senkou hanabi, cũng là biểu tượng của mùa hè Nhật Bản. Được ngắm nhìn đom đóm là một trong những kỷ niệm đẹp không thể quên trong quảng đời thơ ấu của bọn trẻ xứ sở hoa anh đào nầy. Vậy mà có thời kỳ bọn trẻ con không còn được ngắm những con côn trùng phát sáng kỳ lạ nầy. Nguyên nhân bắt nguồn từ nhiều thảm họa suốt một thời gian dài trong cuộc phát triển thần kỳ(1950-1970) của nền kinh tế Nhật Bản: ô nhiễm môi trường trầm trọng, môi trường sống Satoyama bị bỏ hoang cộng thêm thói quen sinh hoạt của con người đã làm cho số lượng đom đóm giảm đi đáng kể. Người Nhật đã nhận thức được điều nầy và bắt đầu khôi phục lại những vùng đom đóm sinh sống: khôi phục lại môi trường sống Satoyama, giữ gìn môi trường tự nhiên sạch. Bảo vệ nguồn nước, cải tạo sông ngòi, nuôi dưỡng ý thức bảo về đom đóm trong trẻ em, tố chức lễ hội ngắm đom đóm trên khắp cả nước ở những khu vực ven sông hay cánh đồng, khuôn viên công viên để người dân có thể dễ dàng ngắm đom đóm từ đó ý thức bảo vệ môi trường được nâng cao.

      Nhắc đến đom đóm tôi liên tưởng đến một câu chuyện rất cảm động mà khi đọc xong vẫn ám ảnh tôi mãi: Đó là truyện ngắn có tên Hotaru no Haka(Mộ đom đóm) của nhà văn Nhật  Akiyuki Nosaka(1930-2015). Truyện kể về gia đình cậu bé Seita và cô em gái Setsukothời chiến tranh thế giới thứ hai. Lúc ấy cuộc chiến đang trong giai đoạn ác liệt. Cuộc sống của hai đứa trẻ và mẹ chúng trôi đi trong khắc khoải chờ đợi ngày trở về của người chồng người cha ngoài mặt trận. Nhưng điều bất hạnh đã ập xuống khi người mẹ đột ngột qua đời sau một trận không kích của quân đội Mỹ. Hai anh em phải sống nhờ vã vào những người họ hàng nghèo khổ và thường xuyên bị họ đánh mắng. Nỗi uất ức ngày một chất chồng khiến Seita quyết định mang em gái mình vào sâu trong hang núi sống. Đói khổ ngày một trầm trọng hơn. Trong hoàn cảnh thiếu thốn mọi bề thậm chí nỗi cô đơn bị bỏ lại giữa rừng khi Seita đi tìm thức ăn, Setsuko đã tạo cho riêng mình một thế giới tưởng tượng bằng những hình vẽ nghuệch ngoạc đám tang con đom đóm, những hình ảnh tưởng fng ngô nghê nhưng hóa ra lại dự báo về một tương lai đầy bi kịch. Một ngày kia khi Seita tìm kiếm thức ăn về thì Setsuko đã thiếp ngủ và không bao giờ tỉnh vậy nữa.

        Xin đừng để những con côn trùng đáng yêu ấy thành những ngôi mộ đom đóm trên cánh đồng ký ức trong mỗi con người chúng ta như những bức vẽ ngô nghê đến tội nghiệp của cô bé Setsuko đáng thương trong lúc cô đơn nhất chỉ với một mơ ước giản dị sống trong vòng tay yêu thương của những người thân mà hãy để chúng được tự do cùng thiên nhiên ngân lên những nốt nhạc tuyệt vời với những sắc màu huyền ảo của bầu trời đêm lộng gió.

       Xin đừng để hình ảnh những con đom đóm chỉ còn là những hoài niệm trong ký ức tuổi thơ của thế hệ chúng tôi, những người đã bước qua lứa tuổi heo may chỉ chờ những cơn gió mạnh mang ký ức ấy ra đi để rồi bọn trẻ khi nhắc tới loài côn trùng nầy ngơ ngác chỉ còn được nhìn thấy trong tranh ảnh coi đó là con vật trong truyện cổ tích thần tiên nào đó mà thôi.


Thứ Tư, 28 tháng 10, 2020

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

TRUYỆN NGẮN "TIẾNG ĐÀN ĐÁ TRÊN ĐỈNH SƠN TRÀ"

 TRUYỆN NGẮN "TIẾNG ĐÀN ĐÁ TRÊN ĐỈNH SƠN TRÀ"

ĐĂNG TRÊN TẠP CHI NON NƯỚC ĐÀ NẴNG SỐ 273 THÁNG 11-2020.

Rất vui được anh Nguyễn Nho Khiêm, tổng biên tập tạp chí Non Nước-Đà Nắng báo tin truyện ngắn được in trong số 273 của tạp chí, mời các bạn hữu đọc cho vui.









EM NHƯ ĐÓA QUỲ VÀNG

 Giữa tháng 12 năm nay, tôi lại có dịp về thành phố sương mù ở đó vài ngày cùng anh em tập san Quán Văn thực hiện một buổi ra mắt sách về một tác giả đang sống trên thành phố nầy nên muốn viết một bài thơ hay một truyện ngắn nào đó về Đà Lạt để kịp in vào tập sách và “Em Như Đóa Quỳ Vàng” là bài thơ đầu tiên được viết như thế.



  EM NHƯ ĐÓA QUỲ VÀNG

 Một ngày tôi leo dốc

Mang nỗi buồn lặng thinh

Chim hoang chừng bật khóc

Đâu tìm được chính mình.

 

Em trên đồi sương trắng

Mắt sầu lại ướt mi

Áo vàng bay trong gió

Đẹp như một đóa quỳ.

 

Giọt sương mai buổi sớm

Rớt trong ngày mưa buồn

Dõi chút tình xa vắng

Gởi ráng chiều hoàng hôn.

 

Em như đóa quỳ vàng

Cho tình tôi nương náu

Bước chân dừng lang thang

Trên đồi cao ngút gió.

 

Nhà em trong nắng nhẹ

Đã chìm vào khói sương

Một thời ngồi mơ mộng

Ngắm quỳ vàng qua song.

 

Trong trí nhớ lẻ loi

Một mùa trăng đã mất

Thương chút tình nhỏ nhoi

Xuống triền đồi rực nắng.

Đêm qua lại nằm mơ

Áo người vàng hoa cúc

Cúc quỳ đẹp nên thơ

Một đời đành thao thức.

 

Như tơ trời óng ả

Dưới bầu trời xanh lam

Nụ tình xanh rất lạ

Sao tình thật gian nan.

 

Cánh quỳ vàng năm cũ

Trôi đi từ kiếp nào

Dấu lăn trầm mệt lữ

Chìm trong giấc chiêm bao.

 

Bước chân người lữ khách

Tìm quán trọ ven đường

Vàng trong niềm thương nhớ

Góc phố đã mù sương.

27/10/2020

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2020

NHỚ MƯA ĐÊM TRONG RỪNG CÁT TIÊN

 MỘT CHÚT VUI VỚI THƠ TRÊN TUẦN BÁO VN HỒ CHÍ MINH SỐ 618 T.NĂM 29/10/2020




NHỚ MƯA ĐÊM TRONG RỪNG CÁT TIÊN
Lại nhớ tiếng mưa đêm
Trong rừng già huyền hoặc
Giấc chìm sâu khuya khoắc
Hơi thở của đại ngàn.
Sáng vượt sông qua rừng
Giữa mênh mông sóng dữ
Lũ cuốn từ thượng nguồn
Phà chòng chành chực rã.
Chiều len dòng suối cạn
Cá mừng lội dưới khe
Chùm mây rừng lủng lẳng
Trên đầu bao tiếng ve.
Thao thức thú gọi bầy
Lời côn trùng tấu khúc
Nghe mang tác lạc loài
Chân giẫm lên lá mục.
Hình như trong cơn mưa
Có tiếng người vẫy gọi
Phải chăng lời hẹn hò
Từ muôn ngàn kiếp trước.
Đêm ta ở lại rừng
Thấy mình cô độc quá
Xạc xào vạt cỏ tranh
Âm vang chừng rất lạ.
Châm ấm trà chờ sáng
Thấy trăng chếch ngang đầu
Mai qua sông xuôi phố
Rừng gọi biết về đâu?
3/9/2020

CA KHÚC PHỔ THƠ 58: TIẾNG VE Ở CHÙA HỘI KHÁNH

  Tình đến hôm nay, 17/10/2020 nhạc sĩ TRƯỜNG TỬ KA đã phổ thơ của tôi trên 90 bài, nhưng vì điều kiện khó khăn anh chỉ viết tay, tôi mặc dù biết sử dụng phần mềm encore(phần mềm viết nhạc trên máy tính) nhưng không có thời gian nhiều đành nhờ một nhạc sĩ quen đánh vi tính lại. Đến hôm nay tương dối hoàn tất nên mỗi ngày tôi sẽ cập nhật một bài cho đến khi xong. 

Xin chân thành càm ơn nhạc sĩ Trường Tử Ka rất nhiều.

CA KHÚC PHỔ THƠ 58: TIẾNG VE Ở CHÙA HỘI KHÁNH



TIẾNG VE Ở NGÔI CHÙA CỔ

 

 

Có tiếng ve trên hàng cây xanh lá

Những gốc dầu cổ thụ mấy trăm năm

Khúc nhạc hè có làm em rộn rã

Trước sân chùa lòng bỗng thấy tĩnh tâm.

 

Em có gởi niềm vui cùng tia nắng

Cổ tháp cao sừng sững dáng mây trời

Bò cạp vàng hương trêu đàn bướm trắng

Lên dốc cao nhìn lá nhẹ nhàng rơi.

 

Em có theo anh tìm về Phật tích

Lâm Tì Ni hương tỏa ánh đạo trần

Cội bồ đề soi tâm kinh bỗng ngộ

Lộc Uyển xanh lời giảng  ngọt suối nguồn.

 

Hạt mưa đọng thơm lừng mùi nguyệt quế

Màu rong rêu phủ mái ngói âm dương

Ngôi chùa cổ trầm tư bao lời kệ

Dẫu thời gian trôi  năm tháng thăng trầm.

 

Có tiếng ve ngân hoài trong tâm thức

Phật đài cao soi đuốc sáng di đà

Chốn thiền môn gột bụi trần lam lũ

 Chợt yêu người trong dòng chảy bao la.

   *Chùa Hội Khánh -Bình Dương  5/2018

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

CÒN SỢI TÓC NÀO BAY

 


CÒN SỢI TÓC NÀO  BAY

 Chỉ là sợi tóc thôi

Sao tôi mãi thương hoài đến vậy

Tóc vẫn xanh của một thời thiếu nữ

Bay muôn trùng trong giấc mơ hoa

Ngày đi qua tháng đi qua năm cũng đi qua

Màu tóc ấy theo tôi suốt tháng năm tuổi trẻ

Lang thang cùng tôi đầu gành cuối bể

Sợi tóc uốn mình thành tơ trời

Trôi bềnh bồng trong mây

Mang bao mùa trăng thương nhớ

Em của tôi ơi bàn tay bé nhỏ

Có lẽ nào quên ngọn lửa nồng nàn

Vẫn cháy trong nhau dù tro tàn đã lạnh

Cho một cuộc tình lận đận

Của thời xa vắng

Chút mưa thơm theo những bước đi về

Tìm một chỗ bình yên

Trong cuộc đời quanh quẩn.

 

Có còn sợi tóc nào bay

Giữa trần gian bao điều khổ nạn

Tiếng đàn xưa giữa mùa trăng đỏ

Chợt thấy bóng mình lẻ loi

Nhìn nắng khuya buồn in lên vách

Mong một ngày nắng lên

Mang theo chút tin vui rất muộn

Tôi vẫn thấy mình vô cùng hạnh phúc

Dù điều đó thật sự rất nhỏ nhoi

Mà tôi chưa từng bắt được

Em có biết không

Nhưng lại là men rượu ngọt ngào

Để tôi không tự huyễn loặc lòng mình

Lạc vào mê cung không lối thoát

Sợi tóc thành sợi chỉ dẫn đường

Đưa tôi tìm về khu vườn cổ tích

Tuổi xuân thì rồi cũng qua đi

Và tháng mười sắp hết

Hoa cúc không còn vàng

Nhưng màu tóc của em

Vẫn đẹp trong ngần như màu nắng thủy tinh

Của những ngày xưa cũ.

THƠ TRÊN TẠP CHÍ TRẦM HƯƠNG - THÁNG 10-2020 XUẤT BẢN TẠI HOA KỲ

 THƠ TRÊN TẠP CHÍ TRẦM HƯƠNG - THÁNG 10-2020 XUẤT BẢN TẠI HOA KỲ

NHỚ NGƯỜI TÓC MÂY




THƠ TRÊN TẠP CHÍ TIN VĂN SỐ 29 XUẤT BẢN TẠI HOA KỲ

THƠ TRÊN TẠP CHÍ TIN VĂN SỐ 29 XUẤT BẢN TẠI HOA KỲ

THEO SÓNG ĐỒNG NAI




Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2020

THƠ TRÊN QUÁN THƠ HƯ VÔ 400

 THƠ TRÊN QUÁN THƠ HƯ VÔ 400

ĐỂ NHỚ MỘT LÀN HƯƠNG

In trên báo Việt Luận Úc Châu on Friday, October 16, 2020
Cám ơn ông bạn Hư Vô rất nhiều


Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2020

CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI MÙA ĐIÊN ĐIỂN TRÊN SÔNG

 CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI

MÙA ĐIÊN ĐIỂN TRÊN SÔNG

Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ PHAN BÁ KIỆT. Cám ơn ông anh nhạc sĩ quê nhà rất nhiều. 


MÙA ĐIÊN ĐIỂN TRÊN SÔNG

 

Khi về mới biết

Nước đã tràn đồng

Trên từng nhánh biếc

Hoa vàng trổ bông.

 

Mùa bông điên điển

Theo con nước về

Nhớ người con gái

Xưa buông tóc thề.

 

Cánh đồng gió hát

Tắm mát phù sa

Mái chèo khua nhẹ

Ướt áo bà ba.

 

Bơi xuồng hái đọt

Dặm bửa cơm chiều

Nghe mùi bùn dậy

Khói bếp buồn hiu.

*

Khi về mới biết

Mười năm còn gì

Sông xưa trôi miết

Sợ ai lỡ thì.

 

Còn đây bến nước

Sóng sánh sông trăng

Cá trồi đớp bóng

Một đời mưa giăng.

 

Người con gái ấy

Đã qua bến người

Đi qua mùa cưới

Hẹn rồi - Đành thôi.

 

Mùa bông điên điển

Đâu biết chờ mong

Đến mùa lại nở

Vàng cả bến sông.


CA KHÚC PHỔ THƠ 57: CHO SÓNG BẠC ĐẦU NHỚ THƯƠNG NHAU

  Tình đến hôm nay, 17/10/2020 nhạc sĩ TRƯỜNG TỬ KA đã phổ thơ của tôi trên 90 bài, nhưng vì điều kiện khó khăn anh chỉ viết tay, tôi mặc dù biết sử dụng phần mềm encore(phần mềm viết nhạc trên máy tính) nhưng không có thời gian nhiều đành nhờ một nhạc sĩ quen đánh vi tính lại. Đến hôm nay tương dối hoàn tất nên mỗi ngày tôi sẽ cập nhật một bài cho đến khi xong. 

Xin chân thành càm ơn nhạc sĩ Trường Tử Ka rất nhiều.

CA KHÚC PHỔ THƠ 57: CHO SÓNG BẠC ĐẦU NHỚ THƯƠNG NHAU 



CHO SÓNG BẠC ĐẦU NHỚ THƯƠNG NHAU

 

Chiều buông sợi nắng lên tiếng hát      

Ngả xuống đồi tây những đóa vàng

Tìm bước chân người in trên cát

Chỉ thấy bờ hoang dấu dã tràng.

 

Tim tím mùa hoa rau muống biển

Yêu chi màu tím thuở xuân thì

Chân sóng vô tình làm khách lạ

Áo người bay qua cõi tà huy.

 

Khơi xa đèn biển trầm thiên cổ

Một kiếp phù sinh có đợi chờ

Cổ thạch chập chùng soi bóng núi

Tàn đêm còn thắp mãi tâm hư.

 

Chim nhạn lẻ bầy bay qua biển

Lô nhô ghềnh đá dẫu mưa ngàn

Hỏi người xa khuất tầm tay với

Neo bờ thuyền lạc bến trần gian.

 

Tóc có bao giờ nguôi cơn gió

Thả trôi theo sóng tự lúc nào

Cúi hôn bờ cát buồn đến lạ

Cho sóng bạc đầu nhớ thương nhau.

*Mũi Kê Gà-Phan Thiết 27-7-20

  Sài Gòn 5-8-20

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

CA KHÚC PHỔ THƠ 56: PHỐ NÚI NGÀY CUỐI ĐÔNG

 Tình đến hôm nay, 17/10/2020 nhạc sĩ TRƯỜNG TỬ KA đã phổ thơ của tôi trên 90 bài, nhưng vì điều kiện khó khăn anh chỉ viết tay, tôi mặc dù biết sử dụng phần mềm encore(phần mềm viết nhạc trên máy tính) nhưng không có thời gian nhiều đành nhờ một nhạc sĩ quen đánh vi tính lại. Đến hôm nay tương dối hoàn tất nên mỗi ngày tôi sẽ cập nhật một bài cho đến khi xong. 

Xin chân thành càm ơn nhạc sĩ Trường Tử Ka rất nhiều.

CA KHÚC PHỔ THƠ 56: PHỐ NÚI NGÀY CUỐI ĐÔNG



PHỐ NÚI NGÀY CUỐI ĐÔNG

 

 

 

Một chút rét cuối năm

Thương bờ môi em lạnh

Đồi hoa vàng hiu quạnh

Áo tím trôi về đâu?

 

Hẹn chi phấn thông sầu

Cho mây chùng xuống thấp

Nhớ ai về bất chợt

Để phố núi sương giăng.

 

Biết em còn ăn năn

Ngọn roi tình quất ngược

Đời mòn bên bờ dốc

Vách đá buồn rêu phong.

 

Cơn gió đem mùa đông

Về trong tim tỉnh lặng

Cho tình sầu im vắng

Trong góc nhỏ đời nhau.

 

Một chút rét đêm thâu

Đắm chìm con mắt nhớ

Tóc mênh mông màu lụa

Chở tình tôi đi xa.

 

Thở than trái thông già

Rụng khô bên hồ vắng

Khăn quàng nào đủ ấm

Vẳng chuông nhà thờ xưa.

 

Tìm đâu những cơn mưa

Em về trong đêm lạnh

Mơ hồ trong hiu quạnh

Chợt rơi tiếng chim buồn.

 

Tím sẩm chiều hoàng hôn

Em có còn nghe kể

Giọt sương hay giọt lệ

Môi ngoan nào tơ vương.

 

Áo em nhạt mùi hương

Đồi thông đâu bước nhỏ

Ngựa yên bình ngậm cỏ

Tôi ngẩn ngơ lạc đường.

       Tháng 12/2015