Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019

THÁNG BA GỞI LẠI




NGUYỄN AN BÌNH
THÁNG BA GỞI LẠI

Anh vốc từng giọt nắng
Thả trôi theo dốc đời
Chợt thấy lòng tĩnh lặng
Chờ ráng chiều sẽ rơi.

Tháng ba ai bỏ lại
Màu phượng đỏ trong anh
Thắp lên thành ánh lửa
Đắm đuối bờ tóc xanh.

 Em từ mùa hạ trước
Gieo nỗi buồn trong veo
Để lòng anh hóa đá
Thành nỗi buồn trông theo.

Anh vốc từng giọt mưa
Có làm em ướt áo
Gởi mối tình rất xưa
Ngủ yên – mùa mưa bão.

Thả trên thềm hoa cũ
Nhạc khúc – tiếng ve sầu
Ướt trong ngày sương phủ
Môi – lạnh cả đời sau.

Chạm góc đời hai đứa
Người – một chốn rất xa
Dõi tìm trong nắng nhạt
Một khoảng trời – tháng ba?

4/3/2019

TIẾNG CHIM TRONG THÀNH NỘI


NGUYỄN AN BÌNH
TIẾNG CHIM TRONG THÀNH NỘI

Hình như có tiếng chim trong tàng lá
Ríu rít điều gì làm nắng xôn xao
Giọt nắng vàng ngập ngừng lòng tôn nữ
Ánh mắt lá râm lẩn trốn nơi nào.

Mái ngói âm dương nhuốm màu cổ tích
Nước hồ thơm từng cánh lá gương sen
Mắt rưng rưng trước mái vòm u tịch
Giấc mơ trôi hồn thiên cổ trước đèn.

Phải dấu chân em qua từng năm tháng
Soi bóng đền đài phượng các lầu son
Dẫu biết trăm năm – trò đời vinh nhục
Sao vẫn đắm mình cùng núi Ngự dòng Hương.

Hình như có tiếng chim trong thành nội
Nhắn nhủ điều gì – Huế của tôi ơi
Lá phượng non chợt thầm thì muốn nói
Bên mảng tường rêu lặng đến rợn người.

Xin làm sương mai thức chờ buổi sớm
Níu giữ nỗi buồn – nhịp thở thời gian
Khắc khoải kiếp người tiếng chim đồng vọng
Hót mãi trong lòng – hồn Huế miên man.

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2019

VỀ LẠI SÔNG QUÊ


NGUYỄN AN BÌNH
VỀ LẠI SÔNG QUÊ

1-Chợt nhớ về dòng sông
Thuở chân quê xa lắm
Theo con nước lớn ròng
Bông ô môi hồng thắm.

Hạt phù sa vẫn đỏ
Ngọt hoài bến sông quê
Vốc tay tìm  hơi thở
Một thời tôi mải mê.

Con trâu già gặm cỏ
Mắt nhìn trời xanh lơ
Giữ tình tôi ngày đó
Cả một trời viễn mơ.

sợi nắng nối sợi mưa
Sợi nào giăng chỉ rối
Sợi nào giăng mây mù
Để tình tôi  cứu rổi?

2-Chợt nhớ về bến nước
Bao năm nỗi xa người
Hương bần còn trên tóc
Lặng lẽ đời vẫn trôi.

Ai mang mùa dông bão
Đi qua những bến đời
Ai đưa lời con sáo
Hót điệu buồn tả tơi.

Chảy về đâu con nước
Cuồn cuộn bến sông quê
Người đi nào biết được
Biền biệt dấu chân về.

Mái chèo khua trăng vỡ
Nỗi nhớ nào không nguôi
Tuổi hồng em mang nợ

Tình một người trên môi.