CÂU CHUYỆN VĂN CHƯƠNG 9
Học Đại học khoa học
ngoài các môn học lý thuyết trên giảng đường sinh viên bắt buộc phải có mặt
trong các buổi thí nghiệm thực hành ở các bộ môn hóa học, thực vật, động vật, địa
chất, còn thời gian học ở Đại học sư phạm thì không thể vắng mặt được rồi: Thuở
ấy ĐHCT chia làm 3 khu: Khu 1(Khu Cái Răng) là khu đặt hiệu bộ và dành cho Đại
học nông nghiệp, Khu 2 nằm ở đường Nguyễn Viết Thanh(tên một ông tướng VNCH chết
trong một tai nạn máy bay) dành cho Văn khoa, Luật khoa và Sư Phạm, Khu 3 Văn Hóa(năm
ở đường Tự Đức) dành cho Đại học khoa học, mấy khu nầy mỗi khu cách xa nhau mấy
cây số nên tôi phải lên lịch ngày nào học cần có mặt ở nơi nào, lý thuyết trốn được
thì cứ trốn còn thực hành thì không thể và nhất là bên sư phạm. Trong hai năm nầy
tôi vẫn đều đặn làm thơ viết văn đăng báo. Niềm vui lớn nhất là có bài đăng trên
tạp chí Văn(một tạp chí văn chương có uy tín ở miền Nam lúc bấy giờ) mà tôi còn
nhớ như in: Đó là số báo chủ đề viết về nhạc sĩ Trần Văn Khê với lời nhắn gởi của
nhà văn Mai Thảo(lúc nầy đã thay Trần Phong Giao làm thư ký tòa soạn): đã đi một
bài thơ trong số nầy, những bài còn lại anh sửa chữa và gởi lại cho tôi. Sau nầy
ngồi nói chuyện với nhà thơ Hạc Thành Hoa anh dí dỏm một câu: Ai mà có bài đăng
trên tạp chí Văn thời ấy mặc nhiên đã được công nhận là nhà thơ nhà văn rồi. Câu
nói của anh Hạc Thành Hoa không biết đúng hay không tôi không dám bàn. Ngoài ra
thơ tôi bắt đầu được đăng trên tạp chí Văn Học của nhà Phan Kim Thịnh, có lúc đăng
hai số liền kề(một hiện tượng hiếm đối với người viết trẻ ở xa), sau nầy có dịp
gặp anh Phan Kim Thịnh ở Sài Gòn anh rất vui khi tôi kể chuyện nầy. Tôi còn có
2 truyện ngắn đăng trên nhật báo Trắng Đen của ông Việt Định Phương nhiều kỳ
trong một cuộc thi viết về quê hương, nhuận bút mỗi bài tôi nhớ trong thể lệ
thi là 1.000 đồng(lương giáo viên trung học thời ấy khoăng 30.000 đồng thì phải).
Bài thì đăng rồi nhưng tiền thì không thấy đâu. Khi định cư ở Sài Gòn, tôi có dịp
gặp nhà thơ Trương Đạm Thủy(người phụ trách trang thơ của nhật báo Trắng Đen thời
ấy), anh cười cười nheo mắt nhìn tôi: Chuyện đó thường mà, có bài đăng trên báo
là vui rồi. Tôi cũng cười. Chuyện quỵt nhuận bút của cộng tác viên ngày xưa đã
có rồi, bây giờ cũng vậy thôi đôi khi còn tinh vi trắng trợn hơn nữa nếu người
phụ trách không có tâm đối với người cộng tác với báo của mình.
Tôi đã học và làm thơ
như vậy suốt hai năm liền và năm nào đều lên lớp không thiếu nợ môn nào, thậm
chí có tín chỉ tôi có số điểm cao đứng nhứt nhì trong lớp.
Có một câu chuyện vui xin kể hầu các bạn: Một hôm trong buổi
thực hành thí nghiệm môn thực vật, thầy Thành giảng nghiệm viên phụ trách kêu
tôi ra ngoài nói chuyện, tôi đi theo ra ngoài màkhông biết chuyện gì, thầy nói:
-
Tôi không biết anh học đại học cái gì, hai ngành
học tréo ngoe không giống ai, lại còn làm thơ đăng báo mà báo lớn nữa chứ, mỗi
năm lại lên lớp không thiếu nợ môn nào sao hay vậy?
Tôi chưng hửng ngạc nhiên không biết sao thầy
biết. Thầy cười:
-
Anh biết cô Hiền học chung sư phạm với anh
không:
Tôi trả lời thầy:
-
Biết thưa thầy
Thầy cười nói: Bà xã tôi đó.
Thì ra chuyện tôi học đại học ở hai ngành khác
nhau mà mỗi năm lên lớp đều đều là một hiện tượng…lạ mà nhiều người biết dù tôi
hình như không nói với ai. Mấy năm học đại học gần như tôi không có bạn thân vì
thời gian học và làm thơ đã cuốn hết sức lực của tôi rồi còn gì.Tôi cười cười
gãi đầu:
-
Học lỡ rồi, phóng lao phải theo lao luôn mà thầy
Thầy Thành cười:
-
Tôi nói cho vui vậy thôi, liệu mà học đừng cố sức
quá, có gì cần trong khả năng tôi được tôi sẽ giúp.
Sau nầy có vài lần tôi nhờ thầy chuyển cho tôi
vào nhóm thí nghiệm thực hành khác khi kẹt giờ học bên sư phạm, thầy vui vẻ nhận
lời.
Cho đến giữa năm 75 tôi học xong chương trình
ĐHSP Việt Hán chờ ra trường và hoàn thành chương trình năm thứ ba ĐHKH, nhận tiểu
luận đề tài “Némathode(một loại tuyến trùng sống trong đất) tỉnh Sa Đéc của thầy
Trần Phước Đường để thực hiện chuẩn bị cho năm cuối tốt nghiệp cử nhân thì đất
nước lật qua một trang sử mới.
Bầy giờ ngồi lại nghĩ chuyện cũ tôi thấy thời kỳ
đó đúng là: THỜI KỲ HỌC VÀ VIẾT THƠ…LIỀU MẠNG của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét