CÂU CHUYỆN VĂN CHƯƠNG 7
Nhà Thạch Long ở
đường Võ Trường Toản, còn nhà tôi ở đường Lý Thái Tổ chỉ cách nhau một đoạn đường
ngắn đại lộ Hòa Bình nên buổi tối tôi thường lội bộ qua nhà anh cùng các bạn trong
nhóm Tình Thơ uống cà phê tán chuyện học hành và viết bài gởi báo. Quán cà phê chúng
tôi đóng đô có tên là quán Trang nằm trên đường Tự Đức (nay là đường Lý Tự Trọng)
ngang trường ĐHKH nơi tôi đang học và cũng gần nhà anh.
Quán cà phê Trang lúc đó có một cô gái phụ bán cà phê tên
Thu Năm rất xinh xắn. Cô có mái tóc dài, dáng người mảnh mai, gương mặt thật dễ
thương nên khách uống cà phê nhiều người để ý nhất là đám sinh viên trọ học gần
trường. Thạch Long cũng là một trong những sinh viên mê cô nàng như thế. Anh quyết định trổ tài tán gái bằng...thơ.
Anh làm nhiều bài thơ để tặng cho Thu Năm tuy nhiên vẫn chưa thấy ép phê gì. Tức
mình anh viết hẳn một tập thơ và mượn máy đánh chữ của tôi để thực hiện bản thảo
để in lấy tên THU NĂM cũng là tên cô gái phụ bán cà phê cho quán.
Ngày ra mắt tập thơ vào một buổi tối của năm 73(tôi không
còn nhớ cụ thể ngày tháng nào) tại quán cà phê Trang có mặt đầy đủ các bạn trong
nhóm Tình Thơ, khi Thu Năm đem cà phê đến phục vụ bàn chúng tôi, anh chàng Thạch
Long đứng dậy tuyên bố ra mắt tập thơ, xin được phép cô gái lấy tên nàng cho tác
phẩm của mình và tặng Thu Năm tập thơ để kỷ niệm, chùng tôi hùa theo bằng cách vỗ
tay hoan hô hưởng ứng. Trước tình huống bất ngờ đó, khách uống cà phê nhiều người
chú ý nhìn qua bàn chúng tôi nhất là đám sinh viên đang trồng cây si cô nàng,Thu
Năm lộ vẻ bối rối ngượng ngập nhưng cũng nhận tập thơ để không mất lòng khách. Khi
Thu Năm đi rồi tôi mới trách cứ ông bạn Thạch Long của mình:
-
Ông ra mắt kiểu nầy nguy quá không khéo thì xôi hỏng bỏng
không.
Không biết tình cảm giữa anh
chàng làm thơ Thạch Long và cô gái hàng nước Thu Năm diễn biến tới đâu sau buổi
ra mắt ấy mà cuối năm đó Thạch Long nói với tôi:
-
Mầy chuẩn bị bưng mâm cho tao nghe.
Tôi trố mắt ngạc nhiên:
-
Chừng nào, với ai vậy?
Thạch Long cười tủm tỉm:
-
Với Thu Năm chứ ai?
Thế là hai lần tôi được diễm
phúc bưng mâm làm phụ rể cho anh chàng Thạch Long trong đám hỏi cũng như đám cưới.
Các bạn thấy đấy anh chàng cưới được vợ nhờ biết làm thơ tình tán gái và có chút dũng
cảm ra mắt tập thơ trong một hoàn cảnh rất
khó đở.
Bây giờ các bạn đã tin rồi
chứ? biết làm thơ có lợi vô cùng, nhất là làm thơ tình tán gái khéo nhiều cô đổ
lắm chẳng phải chơi. Đó là câu chuyện của bạn tôi những năm 70 của thế kỷ trước
còn bây giờ người làm thơ như lá rụng mùa thu nhiều vô số kể. Phương án tán gái
kiểu nầy không biết có còn hợp thời không hay chỉ nhận lấy cái nhìn của cô gái ngầm
bảo: Anh là người cõi trên chăng? Hi hi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét