CÂU CHUYỆN VĂN CHƯƠNG 8
TRÚC THANH TÂM – NGƯỜI BẠN CỦA MỘT THỜI VĂN
NGHỆ CẦN THƠ
Tôi và nhà thơ Trúc Thanh Tâm quen nhau từ một thời xa lắc những năm 69-70 của
thế kỷ trước, anh lớn hơn tôi mấy tuổi, lúc tôi còn đi học thì anh đã phục vụ trong
quân đội, đơn vị đóng tại BTL Quân đoàn 4 nằm trên đại lộ Hòa Bình Cần Thơ. Anh
cùng Trần Duy Cang, Trần Hòa Nhã, Nguyễn Thanh Hùng, Hồ Ngọc Ẩn... lập TVĐ Trăng
Nguyên Thủy hoạt động khá hiệu quả trên báo chí Sài Gòn trước 75. Tuy không tham
gia nhóm nhưng tôi giao du với các bạn trong TVĐ Trăng Nguyên Thủy khá thân thiết, những buổi
lê lết cà phê, nhậu nhẹt bên Xóm Chài trong tiếng sóng ầm ao của sông Hậu những
đêm trời trỏ gió, những ngày lang thang qua Vĩnh Long, Tam Bình họp mặt ra mắt tạp
chí Tham Dự của Trần Mộng Hoàng... Năm 1971 anh và Trần Duy Cang rủ tôi hợp nhất
hai nhóm thơ lại đế lập một nhóm văn mới có tầm cao hơn: Văn Nghệ Cần Thơ, tôi đồng
ý nhưng rồi chuyện cũng không đi tới đâu sau một tập thơ ngắn ra mắt vì có quá nhiều
cách biệt về hoàn cảnh cuộc sống của các thành viên trong nhóm.
Sau 1975 anh chuyển về Châu Đốc tiếp tục hoạt động văn nghệ và lập gia đình
lần thứ hai ở đó. Tôi ra trường sư phạm và bắt đầu cuộc đời dạy học phiêu bạt của
mình nơi xứ lạ quê người và gần như quên mất chuyện văn nghệ văn gừng một thời mình
mê muội đắm say Năm 2013 lúc nầy tôi đã trở lại Cần Thơ và đã xin nghỉ hưu sớm vì
thấy ngành giáo dục không còn phù hợp với mình nữa.
Mùng một tết năm ấy -2013- có tiếng chuông điện thoại reo, tôi bắt máy nghe,
thi ra là Trúc Thanh Tâm gọi tới. Hơn 30 năm không gặp nhau còn gì, anh cho biết
đang ở Cần Thơ thăm nhà và rủ tôi đi cà phê.
Ngồi với anh ở một
quán nhậu ven hồ xáng thổi tôi và anh đã uống từng ngụm bia một cách chậm rải và
nhắc lại những kỷ niệm vui buồn những ngày làm thơ viết văn thủo còn trai trẻ với
biết bao hoài bảo. Anh hỏi sao không tiếp tục làm thơ, tôi cười nói không còn
động lực để tiếp tục, anh khuyên tôi nên viết lại vì
đây là thời điểm thích hợp để trở lại với niềm đam mê văn chương thời trẻ. Ngẫm
nghĩ bạn nói cũng có lý và cái nghiệp văn chương lại vận vào tôi từ đấy lúc nào
không biết có lẽ đến lúc chết cũng không dễ gì buông tha tôi lần nữa.
Ngày Trúc Thanh Tâm bị tai biến chở lên bệnh viện
Chợ Rẩy tôi đã vào thăm anh mấy lần, hôm đi cùng Hoài Huyền Thanh, khi đi một mình
để chuyển số tiền của chị Nhã My từ Mỹ gởi về giúp đở gia đình cho chị Thanh Mai
vợ anh. Vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm anh mà lòng thật buồn chua xót, anh không
tỉnh lại một lần nào nữa. Ngày anh mất gia đình chuyển anh về Châu Đốc chôn cất
tôi có điện về báo tin cho anh em nhómTrăng Nguyên Thủy biết. Lại thêm một người
bạn văn rời xa chúng tôi trở về cát bụi nhưng biết làm sao được. Hình như đến khi
mất anh vẫn chưa in riêng cho mình một tác phẩm nào nhưng thôi cũng không hề gì
dòng thơ của anh vẫn chảy trong lòng những người bạn thơ của anh là được rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét