Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2021

CHÙM THƠ ĐƯỢC GIẢI CUỘC THI THƠ "ĐỐ AI ĐẾM ĐƯỢC LÁ RỪNG"

 CHÙM THƠ ĐƯỢC GIẢI CUỘC THI THƠ "ĐỐ AI ĐẾM ĐƯỢC LÁ RỪNG"

CUỘC THI THƠ “ĐỐ AI ĐẾM ĐƯỢC LÁ RỪNG” CHỦ ĐỀ VỀ "MẸ" DO CÔNG TY GMH(NGÔI NHÀ CHÀO BUỔI SÁNG) CŨNG CÓ MỘT NIỀM VUI NHO NHỎ.
CHÙM THƠ " THÈM CÓ MẸ BÊN ĐỜI, NGÀY MẸ ĐI, MẸ LÀ..." CỦA NGUYỄN AN BÌNH ĐƯỢC GIẢI "TÁC PHẨM THƠ GMH YÊU THÍCH".
TÊN GIẢI LÀ LẠ, THÔI CŨNG THÊM MỘT CHÚT VUI TRONG NGÀY 1/10. NGÀY ĐẦU TIÊN TP. HCM, NƠI TÔI ĐANG SỐNG NỚI LÕNG GIÃN CÁCH.



THÈM CÓ MẸ BÊN ĐỜI

Những chiếc lá trên rừng giống sao mọc trên ngàn

Chẳng có ai bỏ công đi đếm từng loại một

Vậy mà lời ca dao “Đố ai đếm được lá rừng...”

Chỉ lửng lơ có mấy câu lục bát

Đọc ngân ngấn cũng đủ thắt ruột quặn lòng.


Một thời bao cấp thiếu trước hụt sau

Không biết mấy lần mẹ bán non tem phiếu sổ gạo

Giúi vào tay tôi thêm ít tiền cho tôi đở mũi lòng xấu hổ

Những ngày lên tỉnh học xa nhà

Gánh gánh gồng gồng - xác ve chỉ còn âm tiếng gáy.

Tôi đi dạy vùng sâu

Ngày vượt sông bám cù lao nuôi từng con chữ

Đêm leo lét đèn dầu với giấc mơ giúp em thơ ấp ủ

Ít khi được tạt qua nhà

Tôi chưa nuôi mẹ được ngày nào.


Mẹ chắt chiu mâm trầu lễ vật khi tôi lập gia đình

Đồng lương ít ỏi không đủ nuôi đứa cháu nội luôn đói sửa

Lòng mẹ lại thêm một lần gánh nặng oằn vai

Tôi chưa nuôi mẹ được ngày nào.


Rồi đến lúc mẹ không gượng

dậy được

Mẹ về với cha đúng mùa lau trổ bông trắng xóa

Con dế gáy não nùng báo hiệu cuộc chia ly sinh tử

Tôi chưa nuôi mẹ được ngày nào.


Ngày của mẹ tôi lại nằm mơ

Thấy mẹ về bên kia sông đứng đợi

Với cái dáng hao gầy thêm nụ cười hiền hậu

Cái dáng hao gầy ấy ngày xưa sao tôi lại không nhận ra

Tôi vẫn chưa nuôi mẹ được ngày nào. Mẹ ơi.


NGÀY MẸ ĐI

Phải mẹ là cánh cò trắng lẻ loi

Vừa bay qua cánh đồng khô giữa mùa giáp hạt

Hạt phù sa ở đâu sao chẳng thấy quay về

Để nhánh sông buồn trôi ngơ ngác

Lang thang không nói lời từ biệt

Con nước cũng đành chia năm bảy ngả

Ngả  nào cũng se sắt nỗi đau

Cây sậy một đời cõng nắng đi mưa

Con tăm kéo kén nhả tơ sức mòn lực kiệt

Sóng nước mênh mông đem con đò đi miết

Ngày ấy ta nào thấy

Vết chân chim hằn lên khóe mắt

Ngày ấy ta nào hay

Đôi vai gầy một đời gánh lấy bão dông của mẹ.


Ngày mẹ đi giấc chiều

len qua bậc cửa

Sợi nắng mỏng tang phớt đậu trước thềm nhà

Con tắc kè đầu hồi vô tình hồn nhiên tặc lưỡi

Giống tiếng võng đưa buổi trưa hè nóng rát

Lời mẹ ầu ơ ngọt lịm khúc ca dao

Đưa ta vào giấc ngủ

Chim quyên xuống đất không thấy quay về

Héo đọt nhãn lồng quắt queo ta một thời thơ dại

Cánh buồm nâu mẹ buông bờ đi mãi

Hoa khế tím buồn lẩy bẩy rụng đầy sân.


Ta ngồi đếm tuổi

ngẩn ngơ

 Nén tâm hương cháy bao giờ mới phai?


MẸ LÀ KHÚC TRĂNG XƯA

Mẹ là tán lá xanh

Che đời con bóng mát

Chiền chiện đậu ngoài sân

Ru con bằng tiếng hát.


Mẹ là dòng sữa ngun

Nuôi đời con khôn lớn

Đẹp tựa vầng thái dương

Ấm bình minh buổi sớm.


Mẹ là hương hoa bưởi

Ngan ngát thơm sau vườn

Ủ hoài tình con trẻ

Suốt bốn mùa yêu thương.


Mẹ là khúc trăng xưa

Dõi cùng con năm tháng

Gánh lấy đời gió mưa

Gieo neo đồng khô hạn.


Vu Lan mùa báo hiếu

Con tặng mẹ đóa hồng

Bây giờ con mới hiểu

Lòng mẹ quá mênh mông.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét