PHẢI EM MÙA THU XƯA
Sao bỗng dưng nắng thả sợi tơ
trời
Từng giọt nắng lung linh vàng
đến vậy
Thuở yêu người biêng biếc
giậu mồng tơi.
Có phải em là mùa thu ngày ấy
Theo chân người mơ mãi cánh
diều bay
Tình mới lớn em quên trò bắt
bướm
Rơm rạ quê mùa em gởi cho ai?
Có phải em là mùa thu thuở
trước
Vàng ước mơ như chùm khế sau
hè
Khói đốt đồng làm cay đôi mắt
nhớ
Làm thơ tình chữ nghĩa lại
nhà quê.
Có phải em là mùa thu dạo đó
Nghe lá vàng nghiêng theo gió
heo may
Chờ đợi ai trong từng cơn mưa
nhỏ
Khi bèo trôi xa mãi nước sông
dài.
Mùa thu xưa theo em không về
nữa
Tình mong manh như sợi khói
lam chiều
Mây trắng xứ người biết em
còn nhớ
Có một chàng trai trẻ đã từng
yêu.
Tháng 9/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét