NGÀY MẸ ĐI
Phải mẹ là cánh cò trắng lẻ loi
Vừa bay qua cánh đồng khô giữa mùa giáp
hạt
Hạt phù sa ở đâu sao chẳng thấy quay về
Để nhánh sông buồn trôi ngơ ngác
Lang thang không nói lời từ biệt
Con nước cũng đành chia năm bảy ngả
Ngả
nào cũng se sắt nỗi đau
Cây sậy một đời cõng nắng đi mưa
Con tăm kéo kén nhả tơ sức mòn lực kiệt
Sóng nước mênh mông đem con đò đi miết
Ngày ấy ta nào thấy
Vết chân chim hằn lên khóe mắt
Ngày ấy ta nào hay
Đôi vai gầy một đời gánh lấy bão dông của
mẹ.
Ngày mẹ đi giấc
chiều len qua bậc cửa
Sợi nắng mỏng tang phớt đậu trước thềm
nhà
Con tắc kè đầu hồi vô tình hồn nhiên tặc lưỡi
Giống tiếng võng đưa buổi trưa hè nóng
rát
Lời mẹ ầu ơ ngọt lịm khúc ca dao
Đưa ta vào giấc ngủ
Chim quyên xuống đất không thấy quay về
Héo đọt nhãn lồng quắt queo ta một thời thơ dại
Cánh buồm nâu mẹ buông bờ đi mãi
Hoa khế tím buồn lẩy bẩy rụng đầy sân.
Ta ngồi đếm tuổi
ngẩn ngơ
Nén
tâm hương cháy bao giờ mới phai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét