KHÓI TÓC
Mưa
lấm tấm. Mưa mênh mông
Chợt
cười ai nhớ khói đồng ngày mưa
Chiếc
cò, bóng vạc, chiều xưa
Theo
mưa tầm tã đón đưa tôi về.
Qua
sông, qua biển, lụy đò
Chiều
hôm khói sóng giả vờ ngu ngơ
Đứng
một mình – đứng ngẩn ngơ
Một
thời tuổi trẻ ai chờ lại quên.
Nhà
em khói lam chiều lên
Hanh
hao cái nắng ủ bền cột rơm
Ngọt
bùi một vắt cơm thơm
Tiếng
con cá quẫy mẹ đơm bên nhà.
“Vừng
ơi” vừng – xin mở ra
Giấu
chi đến nỗi thịt da đau rần
Như
châu chấu – như chuồn chuồn
Tôi
đem sợi khói chơi ngông bên trời.
À
ơi, nhịp võng à ơi
Câu
ru mẹ hát một đời khói sương
Hương
cau bát ngát sau vườn
Giàn
trầu xanh lá biết còn đợi nhau.
Em
nào hiểu – tôi vì sao
Mắt
đăm đắm nước chực trào mặn môi
Bần
thần ngó vệt chiều rơi
Tôi
thương khói tóc mẹ tôi thôi mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét