Thơ NGUYỄN AN BÌNH
Ngày đi còn khắc khoải
Dẫu thời gian ngừng trôi
Mùa bao giờ trở lại
Thiên thu chẳng đợi người.
Bình minh chưa kịp tới
Nỗi buồn mọc từ đâu
Lá trên cành
hấp hối
Bay suốt trời bể dâu.
Chiều rơi bên thềm cũ
Thương kiếp người trăm năm
Tình qua mùa mưa lũ
Sóng xô
bờ ăn năn.
Có bao điều giấu kín
Tình thù thật mong manh
Nhớ một thời luýnh quýnh
Khi tóc người còn xanh.
Màu rêu phong cũ kĩ
Trên mái ngói nâu trầm
Nghe tiếng chim hoài niệm
Miền ký ức xa xăm.
Bao giờ em tự hỏi
Tôi đứng đợi bên trời
Dòng đời trôi quá vội
Êm đềm khúc chiều rơi.
26/12/2025

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét