Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2020

MẢNH VỠ



MẢNH VỠ

Chẳng thể nào giấu nỗi buồn sâu thẳm
Bởi em là hoa cỏ ngủ trong tôi
Trong ký ức chợt thấy mình trong đó
Tìm thấy nhau trong giấc mộng không rời.

Chẳng thể nào quên nụ hoa vừa chớm
Thơm mùa trăng mười sáu tuổi xuân thì
Suối tóc mượt của một thời thiếu nữ
Chảy xuôi về dòng biển cũ mỗi khi.

Chẳng thể nào xóa vết chàm đã trổ
Một thời xa nhan sắc đã phai nhòa
Khi từ giã khu vườn xưa bỗng nhớ
Tiếng dương cầm lặng giữa một đêm xa.

Chẳng thể nào chia đôi làn nước bạc
Để riêng mình giữ mãi nỗi cô đơn
Người con gái hóa hình sương bóng khói
Dưới chân cầu lau sậy thấy buồn hơn.

Chẳng thể nào quên áo người sim tím
Ai giữ giùm tôi suốt năm tháng chia phôi
Hương tình nhân thơm tho mùi da thịt
Xin em đừng xóa sạch lúc sớm mai.

Lá theo mùa bay về nơi vô định
Đánh đổi đời mình bằng vết cứa thời gian
Sợ ngày mai tôi thành người mất trí
Quên mất trong lòng mảnh vỡ một liềm trăng.
3-7-2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét