Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

ĐỪNG GIẬN SÔNG ƠI

CA KHÚC THƠ PHỔ NHẠC BÀI 106(16)
ĐI TÌM MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
Trong Tuyền Tập Thơ Phổ Nhạc Tập 2 QUA MIỀN ĐẤT NHỚ Thơ Nguyễn An Bình, nhạc Hồ Hoàng


ĐỪNG GIẬN NỮA SÔNG ƠI
*nhớ sông Vàm Nao-An Giang những ngày sạt lỡ

Giận hờn chi mà sao sông lại khóc
Nước vỡ bờ tràn sóng vỗ mênh mông
Mưa trắng xóa cả một màu tang tóc
Người buồn theo tiếng khóc của dòng sông.

Đã bao đời sông hiền hòa như đất
Ngọt phù sa tưới mát những mở màu
Mang cá tôm đầy ghe mùa nước lớn
Sống với người bằng tình mẹ đậm sâu.

Người yêu nhau hai bên dòng bồi lỡ
Sông xe duyên kết nối những chuyến đò.
Bao nông sâu tình đời sông tường tỏ
Vẫn mơn man cho tiếng sóng đôi bờ.

Giận hờn chi sao sông không chịu nói
Để một ngày đất ở biến thành sông
Sông hung hãn như kẻ thù hiểm ác
Một đường gươm ngơ ngác đến đau lòng.

Đừng giận nữa sông ơi đừng giận nữa
Người yêu sông muôn thuở vẫn thủy chung
Đừng lạ lẫm thành người dưng giấu mặt
Sông yêu người xin hãy nhớ bao dung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét