TRĂNG QUÊ NGƯỜI
Em
đi mưa thấm ướt vai
Mùa
trăng quê cũ đã phai lâu rồi
Mặt
hồ lạnh bóng gương soi
Vườn
khuya sỏi đá đã rời bỏ nhau.
Quê
người còn nhớ hương cau
Đường
về đã trắng hoa ngâu bao lần
Mùa
xưa lạc mất dấu chân
Tình
tôi thơ dại trầm luân một đời.
Ngày
đi tấm áo ai phơi
Để
bao mưa nắng ngậm ngùi ăn năn
Khúc
tình tôi gởi trăm năm
Gừng
cay muối mặn đã tàn cuộc vui.
Còn
nghe sóng bủa phận người
Ra
sông nhớ suối lên đồi nhớ hoa
Nông
sâu mấy nẻo giang hà
Bàn
tay ai nắm trôi qua nỗi sầu.
Hình
như mưa ướt ngang đầu
Em
theo chiếc lá qua cầu biệt tăm
Sông
dài mấy nhánh phù vân
Tóc
phai đành gởi ánh trăng quê người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét