Đăng lại một bài thơ viết năm trước vẫn còn tính thời sự cho cơn bão dịch năm nay để bao giờ cũng thấy mối hiểm họa của dịch cô vít luôn quanh quẩn bên ta.
ĐI QUA MÙA BÃO DỊCH
Trời vẫn xanh và phố vẫn xanh
Dọc theo hàng cây, ghế đá, góc phố ven đường
Tôi vẫn nghe tiếng gió rì rào gọi nhau
Hôm nay nắng cũng chưa bao giờ đẹp và vàng đến thế
Đâu đó tiếng dương cầm trong starbucks
Dạo bản serenade của Schubert
Nhẹ nhàng và quyến rũ
Tôi hình dung đôi cánh trắng thiên nga
Đang hồn nhiên đùa
trên sóng
Thật bình yên an lành.
Sáng nay không còn nghe tiếng rao thân quen
Cùa người bán bánh giò, xôi khúc
Chị đã về quê từ chiều hôm qua
Tránh mùa dịch đang tràn vào thành phố
Sống ở đâu bây giò cũng quá khó khăn
Chẳng nơi nào bình yên chị nhỉ?
Ký túc xá đóng cửa biến thành khu cách ly
Bạn đã đi và chưa biết bao giờ trở lại
Thành phố tạm dừng mọi hoạt động
Nhiều kịch bản được
đặt ra
Khó có kịch bản nào hoàn chỉnh cho điều bất ngờ sẽ đến
Nó bí hiểm như đường sin gợn sóng
Và người bạn văn của tôi đã bay vào tâm bão*
San sẻ niềm khổ hạnh
Bên người tình của mình thật quyết đoán.
Thành phố chưa bao giờ
Có kỳ nghỉ tết lại
dài đến thế
Người nghèo lo toan những ngày thất nghiệp
Xin đừng mặc cả với thời gian
Tất cả còn ở phía trước
Tất cả còn là mật ngữ
Người nói chuyện với nhau bằng mắt
Chuyện gì đang xảy ra
Rồi tự nhủ - tất cả sẽ ổn thôi mà.
Nắng vẫn ấm bên hiên mùa đại dịch
Lòng chợt nhớ đến người bạn gái đang ở xa
Bỗng cuồng chân đến phát điên lên được
Chưa bao giờ tôi khát khao dữ dội như lúc nầy
Được quẩy ba lô lên đi
Và đi...
___________________________________________________
*Nhà văn Trương Văn Dân đã bay trở lại Ý khi vợ anh còn mắc
kẹt bên đó khi dịch Covid 19 đang bùng phát dữ dội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét