NGUYỄN AN BÌNH
BA BÀI THƠ VIẾT VỀ NGÔI
TRƯỜNG ĐÃ MẤT TRÊN TRANG PHAN THANH GIẢN&ĐOÀN THỊ ĐIỂM USA.
https://www.ptgdtdusa.com/nguy%E1%BB%85n-an-b%C3%ACnh
Tìm hiểu thêm tôi biết trang web của trường
đang hoạt động và người chịu trách nhiệm là nhà văn Trần Bang Thạch, một cựu học
sinh PTG quê ở Bang Thạch. Nhà văn Trần Bang Thạch tôi đã biết tên từ lâu vì
anh là một trong bốn thành viên sáng lập Thư Quán Bản Thảo ở Hoa Kỳ(ngoài anh
còn có nhà văn Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn và Cao Vị Khanh) nơi tôi thường gởi
bài cộng tác những năm sau nầy.
Thế là mối quan hệ được thiết lập và anh đề
nghị tôi gởi bài cộng tác cùng trang nhà. Ba bài thơ sau đây vừa đăng trên
trang PTG&ĐTĐ viết về ngôi trường xưa của chúng tôi đã bị phá bỏ vào năm
2017 để xây mới. Hình hài cũ không còn nhưng hồn cốt ngôi trường xưa một thời
chúng tôi học vẫn nguyên vẹn trong trí nhớ. Tôi như một dòng suối nhỏ vừa tìm lại
nguồn xưa để khơi lại dòng chảy sắp cạn kiệt, một gạch nối nhỏ nhoi nối với những
ký ức xa xăm sắp biến mất theo vết hằn của thời gian già cỗi.
Mòi các bạn vào trang web cùng đọc và chia sẻ nhé.(đường link nằm ở dưới tiêu đề bài) chon mục BÀI MỚI ĐĂNG để đọc.
TRƯỜNG CŨ
*Nhớ ngôi trường
cũ trăm năm Phan Thanh Giản-Cần Thơ
(nay là Châu Văn
Liêm) vừa mới bị đập bỏ.
Ngôi trường cũ tôi về không kịp nữa
Nhớ
mái vòm rêu phủ bóng thời gian
Bầy
sẻ nâu thôi không còn ríu rít
Trường
trăm năm trơ gạch ngói hoang tàn.
Tàn
lim xanh đâu còn nghe chim hót
Rải
hoa vàng cho sắc nhớ thêm tươi
Trái
phượng già cuối mùa chưa kịp rụng
Em
có về thương nhớ tiếng ve rơi.
Từng
viên gạch vẫn đỏ tươi màu đất
Dẫu
trăm năm luôn giữ mãi tình hồng
Bao
vôi vửa đâu chôn vùi ký ức
Trong
dòng đời chìm nổi bến đục trong.
Cầu
thang gỗ em nhẹ nhàng tiếng guốc
Ấm
chân người một thuở dõi theo sau
Khung
cửa lớp cứa tim thành vết xước
Tôi
bâng khuâng giữ mãi một niềm đau.
Dãy
hành lang như trải dài hun hút
Tiếng
thầy cô ngày ấy đã xa rồi
Người
lỗi hẹn qua sông mùa xuân trước
Tôi
ngậm ngùi đành bỏ lại cuộc chơi.
22/02/2017
EM VỀ TRƯỜNG CŨ SÁNG NAY
*Tặng sư muội Trường Xuân
Và các bạn đồng môn của tôi.
Em về trường cũ sáng nay
Giữa
bao gạch ngói phơi bày nắng mưa
Lặng
nhìn lớp học ngày xưa
Hình
như còn đợi ai chưa kịp về.
Chút
lòng thơm thảo hương quê
Gọi
hồn phách cũ trở về quanh đây
Chập
chờn nắng rớt trên tay
Tiếng
chim lạ quá thương ai ngậm ngùi.
Tôi
giờ phiêu bạt xứ người
Tình
nương sợi khói theo người qua sông
Cuối
trời mây trắng mênh mông
Tìm
đâu ngày cũ sách hồng của tôi?
25/02/2017
TIẾNG DẾ TRONG SÂN TRƯỜNG
*Nhớ về Trường Phan Thanh Giản-Cần
Thơ
Còn
đâu nữa hình hài ngôi trường cũ
Tuổi
trăm năm thôi những bước đi về
Bao
vạt nắng in trên màu rêu phủ
Tiếng
thở dài chạy trong gió lê thê.
Bạn
ra đi vào mùa hè đỏ lửa
Không
hẹn về trong khói lửa chiến tranh
Tôi
rời trường vào mùa thu năm ấy
Thả
một đời trong vây khổn áo cơm.
Em
cánh én bay qua mùa dông bão
Vẫn
thơm hoài màu áo lụa hoàng hoa
Nghe
nỗi buồn rớt trên tàn phượng cũ
Vòm
mái cong loang loáng bóng chiều pha.
Đường
Ngô Quyền lá bay giờ tan học
Tóc
hoàng kim thơm áo trắng ngày xưa
Bao
dâu bể hằn lên bờ tóc rối
Có
tìm nhau qua năm tháng nắng mưa.
Tôi
tiếng dế trong sân trường lạc lõng
Tìm
hương yêu dưới gạch vỡ điêu tàn
Từng
miếng ngói ôm vào lòng thấy ấm
Nhớ
vô cùng bóng nhỏ cuối hành lang.
4/3/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét