GỞI NGƯỜI MỘT CHÚT MƯA THƠM
Mùa
xuân lắng đọng bốn bề lạ chưa?
Thì
ra giây phút giao mùa
Đất
trời níu giữ hương xưa thuở nào.
Yêu
người tóc – sợi thơm lâu
Bàn
tay còn giữ chút màu thời gian
Khung
trời ngày ấy mênh mang
Hình
như rất hẹp trong sân nhà nàng.
Dịu
dàng biếc – lộc ngày xuân
Cho
tôi bối rối một lần díu dan
Đi
tìm trong cõi phù vân
Chồi
non lộc biếc thì thầm gọi nhau.
Níu
trong vạt áo cành đào
Mưa
thơm từng hạt còn thao thức hoài
Mai
sau dù mất dấu hài
Hàng
cây nhớ gió bay bay suốt mùa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét