HỒN QUÊ
Cúi hôn sông nước quê nhà
Ngày đi gói hạt phù sa vào lòng
Mắt cay theo sợi khói đồng
Rạ rơm tự thuở bế bồng trên tay.
Tuổi thơ theo cánh diều bay
Bờ tre nắng dột cuối ngày nước lên
Gọi chiều chim vịt lênh đênh
Giấu trong lau sậy chút niềm riêng mang
Cúi hôn cỏ dại ven đường
Ngày đi hạt bụi còn vương tóc người
Áo còn vết mực mồng tơi
Mà chân xiêu lạc về nơi chốn nào
Em còn nhớ khúc đồng dao
Chuồn kim cắn rốn nông sâu ai dò
Chiều xưa đã mỏi cánh cò
Còn trông con nước trắng bờ mênh mông.
Cúi hôn bờ bãi ngày đông
Ngày đi nhớ chín nhánh sông thương hồ
Đồng bưng thao thức ruộng khô
Bến sông đã vắng tiếng hò từ lâu.
Cuối năm ngọn bấc trở đầu
Trời ơi gió cũng biết sầu cố hương
Xứ người buồn lạnh thấu xương
Hồn quê em có nhớ thương tôi về?
25/11/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét