Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025
THỀM RÊU THẦM LẶNG DẤU NGƯỜI
Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2025
Ở ĐÓ…
Ở ĐÓ…
Ở đó có đám dây trầu xanh
Quấn quít hàng cau hương vờn quanh
Dìu dặt đêm hè hoa rụng trắng
Rêu nhớ thềm xưa bước chẳng đành.
Ở đó chiếc cầu dừa bắc qua
Mưa mùa nắng quái bụi đường xa
Nuôi bao khát vọng thời thơ dại
Đâu hay lòng mẹ tóc sương pha.
Ở đó trăng sáng lễ kỳ yên
Vàm sông lau lách nước triều lên
Chèo ghe thắp đuốc xem hát bội
Trống đình rộn rã nhớ hay quên?
Ở đó hoa bần rụng tím sông
Rụng bao thương nhớ đến bạc lòng
Đôi khi trời đất buồn vô hạn
Bãi quạnh đời người nước mênh mông.
Ở đó chuông chùa ngân rất xa
Sân thiền tĩnh lặng thoảng hương trà
Kinh cầu sương sớm nghe gần lắm
Dõi bóng trăng tàn trong gió qua.
Thứ Tư, 6 tháng 8, 2025
THƯƠNG LẮM QUÊ NHÀ
Thơ NGUYỄN AN BÌNH
Tiếng gàu khua nước giếng khơi
Tóc mẹ ủ hoài hương bưởi
Năm dài tắm mát hồn tôi.
Ríu rít trốn sau vòm lá
Góc sân xanh một khoảng trời
Suốt ngày rong chơi đồng bãi
Rạ rơm xao xác bùi ngùi.
Lấp lánh trăng sao huyền diệu
Gối đầu ươm bao giấc mơ
Cuối năm mẹ đi chợ tết
Quà quê thấm đẩm tuổi thơ.
Lời
mẹ đi qua dâu bể
Ngọt hơn canh lá mồng tơi
Chim vịt gọi chiều nước lớn
Chuối buồng chin bói thơm hơi.
Phất phơ vàng bông điên điển
Khoai vùi bếp lửa tàn tro
Nắng mưa sờn bâu áo cũ
Tiếng gà eo óc ngõ trưa.
Đi mòn đầu sông cuối bãi
Quê nhà sương khói chiều trông
Chạp qua giêng non chạm cửa
Tôi về mẹ có còn không?
6/8/2025
Thứ Hai, 4 tháng 8, 2025
HOA CỦA VƯỜN XƯA
Thơ NGUYỄN AN BÌNH
Hình như mùa đã khác
Màu nắng lạ vô ngần
Ta thấy hồn xao xác
Cuốn theo lá ngoài sân.
Hoa tường vi vẫn nở
Tim người có bao dung
Lựu đầu hồi rực dỏ
Cháy hết đời thủy chung.
Tìm trong khung trời cũ
Dấu nào dấu chim bay
Trôi theo dòng mưa lũ
Có thầm nhắc tên ai.
Trăng bên hồ xao động
Ẩm ướt một bờ rêu
Xanh một thời mộng mị
Dạt trôi lòng hắt hiu.
Lá trở mình thức giấc
Khắc khoải đợi bình minh
Nhựa trào dâng cứu rỗi
Đợi giờ phút hiển linh.
Đã bao lần tháng tám
Ta trở lại vườn xưa
Hoa ơi thời tuổi trẻ
Còn nở một chiều mưa?
4/8/2025
LẮNG ĐỌNG TIẾNG CHUÔNG CHÙA
THƠ NGƯỜI SÔNG HẬU
THƠ ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ PHẬT GIÁO TỪ QUANG SỐ 53, THÁNG 8-2025
LẮNG ĐỌNG TIẾNG CHUÔNG CHÙA
Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2025
ĐÊM THỨC DƯỚI HIÊN CHÙA
Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2025
BAO GIỜ EM CÙNG MÙA THU Ở LẠI
Khi nào tôi được đưa em về
Tắm trên dòng sông thu những ngày mới lớn
Nghe xôn xao trong từng con sóng nhỏ
Vỗ miên man giữa đôi bờ lau sậy thân quen
Cùng ngước nhìn ánh trăng tan
Trong một đêm đầy sao định mệnh
Lòng ngấp nghé nỗi niềm riêng chưa ai kịp tỏ bày
Gió giao mùa lỡ hẹn
Chắc không còn băng qua cánh đồng rơm rạ
Dìu dịu ngọt mấy hạt sương cô độc
Ẩm ướt chút hương mùa ngày cũ
Thao thức u hoài tràn ngập giấc mơ hoang
Từng dậy thì dịu dàng lên từng sợi tóc em
Chưa kịp mượt dài chấm lưng con gái
Mới hết tuổi mười lăm
Chỉ thấy đom đóm lập lòe gọi bạn
Ngấp nghé mang theo chút nỗi niềm riêng
Tôi chưa kịp chạy theo níu giữ
Mùa thu cùng em vuột trôi vừa ngang qua cửa
Ngập ngừng đi xa
Ngập ngừng chưa thốt lời từ biệt.
*
2- Bao giờ em cùng mùa thu trở lại
Bên kia đồi miên man màu xanh cỏ dại
Mọc đầy hoa trinh nữ
Vương sắc tím dịu dàng
Vết xước tạc lên nếp gấp thời gian
Trên đôi chân trần gai nhọn
Một đời không thể xóa
Một đời không thể quên
Tôi kìm kiếm trong nỗi dại khờ
Niềm hiu quạnh úa vàng
Đắm chìm đi qua thương nhớ
Chẳng thể bắt gặp hình bóng em
Rong chơi suốt bốn mùa của tuổi mười lăm
Ngọt ngào hương cốm
Bên hiên nhà
người năm cũ
Tôi lắng nghe bước chân ai trở về
Rạt rào vội vã trong tiếng mưa đêm
Ngập tràn
hương nguyệt quế
Của một ngày rất cũ
Khi em bỏ lại tuổi mười lăm
Trên dòng sông thu cánh bèo trôi vô định.
Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2025
HAI BÀI THƠ ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ VĂN HỌC MỚI 43 THÁNG 8-2025
HAI BÀI THƠ ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ VĂN HỌC MỚI 43 THÁNG 8-2025:
1- KHÚC BIẾN TẤU ĐÊM MƯA SÀI GÒN
2- CÓ MỘT NGÀY NẮNG BIẾC
THỀM RÊU THẦM LẶNG DẤU NGƯỜI
Thơ NGUYỄN AN BÌNH
Trăng tàn soi bóng thềm xưa
Ta nghe chiếc lá mỏng vừa nghiêng rơi
Giòn khô in gót chân người
Tiếng chim thảng thốt rã rời bên hiên.
Khẽ khàng nỗi nhớ hay quên
Gió mang hương cỏ dịu êm thuở nào
Bao lần năm tháng gầy hao
Trôi qua góc phố dạt dào ngày mưa.
Em còn nhớ tiếng gà trưa
Một ngày sông lạnh đò đưa phương nào
Tôi còn trở giấc hư hao
Qua thời áo trắng bạc màu gió sương.
Tìm về vườn cũ mê hương
Đâu con sáo nhỏ lạc đường từ lâu
Mười năm trăng rụng ven cầu
Trôi theo con
nước ngược vào hư không.
Chỉ còn ngọn
sóng mênh mông
Thềm rêu thầm
lặng xanh dòng sử thi
Ấp yêu ngọn
tóc xuân thì
Mùi hương ngày
cũ nhu mì dáng ai.
1/8/2025
Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2025
TIẾNG THƠ NGUYỄN AN BÌNH- VÕ THỊ NHƯ MAI
TIẾNG THƠ NGUYỄN AN BÌNH- VÕ THỊ NHƯ MAI
Đây là một clip ngắn trao đổi giữa NGUYỄN AN BÌNH và nhà thơ VÕ THỊ NHƯ MAI một cách ngẫu hứng khi cùng chị và một vài bạn yêu văn chương ở quán cà phê CHẠM - một quán cà phê xinh xắn và trang nhã ở quận 7 sáng ngày thứ sáu 11-7-2025 khi chị vừa bay từ Úc xuống sân bay Tân Sơn Nhất đến thẳng nơi đây.
Cám ơn nhà thơ Võ Thị Như Mai nhé.
https://www.facebook.com/unhiminhcho/videos/755581110314372/?notif_id=1752249427448890¬if_t=tagged_with_story&ref=notif
Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025
HẠT NẮNG MÙA XƯA
CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
HẠT NẮNG MÙA XƯA
THƠ NGUYỄN AN BÌNH, PHỔ THÀNH CA KHÚC NHẠC SĨ NGỌC BÍCH, TIẾNG HÁT CA SĨ NGUYÊN TRƯỜNG
MỜI MỜI CÁC BAN YÊU NHẠC CÙNG THƯỞNG THỨC
Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025
ĐÓA HOA VÔ ƯU
CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
ĐÓA HOA VÔ ƯU
THƠ NGUYỄN AN BÌNH, PHỔ THÀNH CA KHÚC VÀ TRÌNH BÀY NHẠC SĨ BẠCH TRÚC
CÁM ƠN NHẠC SĨ BẠCH TRÚC RẤT NHIỀU
Thứ Ba, 24 tháng 6, 2025
DƯỚI BÓNG CÂY SA LA
Thứ Hai, 23 tháng 6, 2025
TÌM NHAU GIỮA SÀI GÒN
CA KHÚC PHỔ THƠ MỚI
TÌM NHAU GIỮA SÀI GÒN
THƠ NGUYỄN AN BÌNH, PHỔ THÀNH CA KHÚC NHẠC SĨ MỘC THIÊNG(TEXAS-HOA KỲ). CÁM ƠN ÔNG ANH NHẠC SĨ RẤT NHIẾU.
Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2025
NGUYỄN AN BÌNH - ÁO THỜI GIAN VÀ NHỮNG CÁNH DIỀU
NGUYỄN AN BÌNH - ÁO THỜI GIAN VÀ NHỮNG CÁNH DIỀU
BÀI VIẾT VỀ THƠ NGUYỄN AN BÌNH ĐƯỢC NHÀ THƠ VÕ THỊ NHƯ MAI GỞI TẶNG NHÂN NGÀY 21-6, MỘT NGÀY VUI TRONG ĐỜI NAB KHI HIỆN DIỆN TRONG CUỘC SỐNG NẦY.
CÁM ƠN NGƯỜI BẠN THƠ THÂN ÁI VÀ VUI TÍNH.
Mùa hè năm
ấy, con diều giấy màu đỏ thẫm chao liệng trên nền trời xanh biếc. Tôi và em
thường rủ nhau chạy ra cánh đồng sau nhà, nơi có hàng giậu mồng tơi và cây cầu
gỗ bắc ngang con kênh nhỏ. Một hôm, em che miệng cười khi thấy tôi trượt chân
té xuống nước vì mải đuổi theo chuồn chuồn ớt. Em không đỡ tôi dậy, chỉ cười
làm duyên. Tôi giận, quay lưng đi về mà lòng buồn như thể đánh mất điều gì đó
quý giá. Rồi một ngày, em không đến nữa. Chỉ còn tôi, cùng cánh diều cô độc đội
mưa trên đồng, nghe tiếng gió như tiếng thì thầm của những nỗi buồn cứ bảng
lảng mãi theo thời gian.
CÁNH DIỀU VÀ NHỮNG CƠN MƯA (Nguyễn An Bình)
Cánh diều
bay suốt tuổi thơ
Tôi con cò trắng ngẩn ngơ cuối trời
Em cười bên giậu mồng tơi
Tôi hay qua đó rủ ai qua cầu.
Chuồn chuồn
ớt đậu bờ ao
Với tay bắt hụt lỡ nhào xuống kênh
Em vờ che mặt làm duyên
Tôi hờn dỗi giận buồn tênh một mình.
Chợt nghe
tiếng lá thì thầm
Đôi chim sáo sậu tỏ tình trên cao.
Thế rồi hoa thắm hương cau
Trầu xanh ai hái để trao tay người.
Thôi thì em
đã xa tôi
Thôi thì gió đập mặc đời đò đưa
Cánh diều đội những cơn mưa
Em tôi ướt áo chiều xưa không về.
Sáng sớm cơn
mưa đầu mùa rơi nhẹ trên mái hiên quán cà phê nhỏ nơi cuối con phố cũ. Tôi ngồi
đó nhìn từng giọt nước rơi lăn dài trên cửa kính, lòng trôi về những năm tháng
mộng mơ với màu áo trắng học trò và tiếng ve ngân vang rực đỏ mùa phượng. Có ai
đó từng ngồi đối diện tôi nơi đây, từng kể chuyện ước mơ và mái tóc thơm mùi
nắng. Người ấy đã rời đi từ lâu, để lại tôi và những cơn mưa rơi mãi không dứt.
Từng giọt, từng giọt một như nhắc nhở rằng có những điều rất đẹp trong đời,
nhưng chỉ tồn tại ở ranh giới mong manh giữa mộng và thực.
BÌNH MINH MƯA (Nguyễn An Bình)
Tìm gì trong
giấc mơ xưa
Mưa hồn nhiên xuống thuở chưa đá vàng
Tháng năm phượng trổ huy hoàng
Đỏ như cánh bướm hàng hàng dưới chân.
Tìm từ giọt
nước từ tâm
Đất trời độ lượng trăm năm tình cờ
Áo người trắng cả ước mơ
Nhoà trong hạnh phúc đôi bờ nhân gian.
Tìm trong
từng sợi mưa giăng
Mang theo chiếc lá thì thầm mồ côi
Cuối đường gió hát cùng tôi
Nghe mưa thấm đất xuống đời khổ sai.
Tìm quên
quán nhỏ mưa mai
Người xa từ độ hình hài cũng quên
Tóc người xanh tuổi thần tiên
Về đâu hương tóc vai mềm ngày xưa
Tìm người
mấy độ nắng mưa
Về đâu âm vọng bốn mùa lặng thinh
Còn ai khêu ngọn lửa tình
Tàn đêm thắp sáng gọi bình minh mưa.
Một buổi
chiều dịu nắng tôi đi dọc theo con đường phủ lá khô, nghe gió rì rào trên tán
long não. Dường như có tiếng lá rơi trong gió như tiếng thở dài của con sông
đợi chờ mãi con đò quen. Em vẫn thế, hình bóng mong manh, nụ cười trong veo,
như đang đợi bên hàng hiên. Gió nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mang theo hương thơm
quen thuộc, nhắc tôi nhớ về bài thơ đã đánh rơi đâu đó trong đời. Tôi tự hỏi,
liệu có ai nhặt được và đọc lên không? Gió vẫn tiếp tục vũ khúc của nó, còn
tôi, người đứng lại cứ lặng lẽ hoài mong một ngọn gió vô tình thả xuống đời
nghiêng.
BÀI LUÂN VŨ CỦA GIÓ (Nguyễn An Bình)
Hình như gió
biếc về đây tình tự
Hôn lên làn môi chút nắng chùng chình
Biết em còn đợi bên hàng hiên cũ
Ngắm mặt trời đón từng giọt bình minh.
Hình như
chiếc lá trở mình rất khẽ
Gió mang em đi về tận phương nào
Có trái tim anh bốn mùa rất trẻ
Mắt nồng nàn theo suối tóc hư hao.
Hình như
tiếng chim trên cành ríu rít
Hàng cây đứng gió sao thật bình yên
Nắng chênh chao thương bóng người cuối dốc
Mênh mông nỗi buồn một chút đời riêng.
Hình như
bước ai còn trên đường vắng
Bóng in vai gầy lảng đảng mùi hương
Trong giấc mơ xưa em về lạc lối
Gió đan mây thành lối cỏ mù sương.
Hình như
tiếng mưa qua hàng long não
Ngọn gió vô tình thả xuống đời nghiêng
Em nhặt giùm tôi bài thơ tình đánh mất
Của một thuở nào tiếng hát lênh đênh.
Trên con
đường làng chiều vàng rực rỡ, tôi gặp lại một người quen cũ, trong ánh mắt lấp
lánh bóng dáng năm xưa. Chúng tôi ngồi bên nhau, không nói nhiều, chỉ hỏi những
câu: Sao ngày ấy mình không giữ nhau lâu hơn? Sao những khúc sông chia nhiều
nhánh quá, để rồi mỗi người trôi về một phía? Tiếng dế gáy đâu đó, mùi lúa chín
vẫn thơm nồng nhưng không còn ai để cùng sẻ chia nữa. Tôi khẽ đưa tay vuốt lên
tấm áo thời gian đã bạc màu, thầm dặn lòng: nếu có thể, hãy giữ hộ nhau những
rung động đầu tiên, dù cho ngày mai có bao nhiêu mùa đi qua.
CÂU HỎI CỦA THỜI GIAN (Nguyễn An Bình)
Anh hỏi em
sông dài chia mấy nhánh
Mà thương thầm “con cá lội biệt tăm”
Cơn bão rớt đêm qua còn sót lại
Tiếng nguyệt cầm thao thức mãi dư âm.
Anh hỏi em
đường tình phân mấy ngã
Mà đi hoài sao chẳng thấy được nhau
Con phố nhỏ ngày xưa mình đi học
Còn đâu đây hương ủ mối tình đầu.
Anh hỏi em
chiếc cầu xưa mấy nhịp
Sao thuyền đi không thấy nhớ quay về
Cá về đồng quẩy theo mùa nước lớn
Điên điển vàng dờn dợn bến sông quê.
Anh hỏi em
dòng đời bao nhiêu mặt
Vừa quay lưng đen trắng đổi thay rồi
Tiếng dế gáy râm ran mùa gặt mới
Gốc rạ vàng còn bông lúa nào rơi?
Anh hỏi em
mưa đầu mùa mấy hạt
Hạt nào rơi trên má hóp vai gầy
Mắt ai ướt anh ngỡ rằng em khóc
Hiu hắt lòng ngậm thở gió heo may.
Ta hỏi nhau
– mắt u buồn lặng lẽ
Dâu bể đời người biết kể ai nghe
Tình yêu đầu em giữ giùm anh nhé
Áo thời gian muôn thuở chẳng quay về.