VU VƠ NGÀY XUÂN
Chiều
xuân hoa rụng trên vai bao giờ
Nhớ
người thuở ấy ngẩn ngơ
Đôi
bờ lau trắng biết chờ ai đây.
Ta
về nhặt tuổi thơ bay
Ngã
ba đường rớt vòng tay một người
Nỗi
buồn trong vắt hiếm hoi
Thắp
lên ngọn lửa hồng khơi muộn màng.
Ta
về nhặt lá ăn năn
Sớm
mai người gởi mùa sang mất rồi
Nghe
màu nắng vỡ trên tay
Áo
che nào hết một ngày lạnh môi.
Ta
về nhặt lấy tiếng
cười
Nghe
trong vị đắng mấy lời ca dao
Lăn
tròn ngọn gió triều đau
Trốn
sau một nửa trăng sầu ngày xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét