TIẾNG NGUYỆT CẦM TRÊN SÓNG
Người
lên yên không hẹn buổi tương phùng
Thương
tráng sĩ gởi hồn qua sông Dịch
Búp
sen non vương vấn kẻ sang Tần.
Áo
khinh cừu mịt mù nơi đất trích
Tiếng
ngựa Hồ hí vọng mãi mù tăm
Đàn
chim Việt thiên di qua biển rộng
Vẫn
mơ ngày về lại đậu cành Nam.
Kẻ
mài kiếm dưới trăng vàng thuở ấy
Đêm
chưa tàn tóc điểm trắng màu sương
Đôi
giầy cỏ đâu đường về Từ Thức
Sóng
Thần Phù mơ hình bóng Giáng Hương.
Ta
nào phải người Tiêu Sơn thuở ấy
Sao
tình sầu còn đọng mắt Quỳnh Như
Đường
sạn đạo lửa tràn bao kinh sử
Cung
A Phòng nghi ngút khói phần thư.
Mơ
tiếng trống Quang Trung mùa xuân trước
Gò
Đống Đa còn vẳng tiếng ngựa phi
Đất
kinh kỳ áo bào vương khói trận
Hoa
đào bay trên ngọn gió truyền kỳ.
Móng
rùa vàng lẽ nào rơi tay giặc
Nước
biển Đông có rửa sạch phù hoa
Đêm
nghe tiếng nguyệt cầm rơi trên sóng
Ngỡ ai còn hát khúc Hậu đình hoa.*
*Hậu Đình Hoa: Khúc hát cung đình dưới triều Trần Hậu Chủ
bên Trung Quốc(583-587), suốt ngày chỉ đắm say tửu sắc đến nổi nước mất, nên Hậu
Đình Hoa còn gọi là khúc ca vong quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét