TRONG HOÀNG HÔN MÀU TÍM
Tôi xa người trong hoàng
hôn ngút gió
Màu tím loang hun hút phía
chân đồi
Bước chân em ngập ngừng
như thầm hỏi
Biết tìm đâu mùa hoa cũ đã
rơi.
Tay vuốt mặt nghe ngậm
ngùi khôn xiết
Ngày lang thang nắng lạc dấu
bên hồ
Một mình tôi ngắm bóng chiều
vừa tắt
Phố lên đèn ngọn nến biết
tương tư.
Làm sao em hiểu giọt sương
trên lá
Lạnh vai người xao xác phấn
thông bay
Con chim non lạc trong chiều
dông bão
Thương người về mất dấu áo
mơ phai.
Tôi và em - tìm nhau trong
ký ức
Màu tóc xanh phiêu dạt - sóng
không bờ
Hoa cỏ bên đường vẫn hồn
nhiên nở
Khóc mùa hoa thương nhớ đến
bao giờ.
Em chẳng là em – nụ tầm
xuân đã lạ
Tôi chẳng còn tôi trên mỗi
bước đi về
Hoàng hôn lạnh nao lòng
chân lữ khách
Giữ hồn tôi lầm lỗi giữa u
mê.
Tôi lặng lẽ leo dốc tình
mê mải
Còn rưng rưng mắt nhớ gởi
cho người
Khăn quàng tím một thời
còn hương ấm
Người xa người chiều hiu
quạnh trùng khơi.
NAB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét