CHIA TAY EM, CƠN MƯA PHÙN ĐÀ LẠT
Tôi chia tay cơn mưa phùn ngày cuối
năm
Chia tay cái dáng co ro rét căm căm
Chia tay những sợi tơ giăng qua hồn người màu xám
Nhìn ngọn gió cuốn đi từng chiếc lá kim bay mất
Lặng
lẽ hàng thông gầy guộc ẩm ướt trên đồi cao
Con
đường quanh co không biết đưa tôi đến một nơi nào
Dốc
lên cao lại xuống thấp biết điểm nào dừng
em nhỉ
Mưa thành hạt pha lê long lanh trên mái vòm cũ kỷ
Trên chiếc khăn quàng quấn cổ và trên mái tóc dài của em
Tôi
thấy em rất xa như làn sương mỏng êm đềm
Bồng bềnh thành đám mây trời trôi về vô
định
Lấp xấp có tiếng than van trên mái nhà cổ kính
Phải
chăng là khúc hát buồn bã của một loài
chim không tên
Đâu
đó tiếng ngân nhà thờ một ngày trước giáng sinh
Khi em về ngang qua sau thánh lễ
tan rất muộn.
Từ
ô cửa trọ tôi nhìn xuống mặt hồ
Bất chợt nhận ra con sóng thật cô đơn
Con
sóng lao đao đi giữa chợ đời, đi giữa dòng người vội vã
Con
sóng mộng du trên từng con dốc dài, trong từng giấc
mơ nghiệt ngã
Chia tay em, tôi chia tay cơn mưa phùn
Ôi những cơn mưa phùn không thể nào quên
Như ta chia tay một năm cũ sắp đi qua vậy mà
Mai chỉ còn là nỗi nhớ in trong từng con phố
Mai chỉ còn là rong rêu trên ngôi nhà cổ
Những con dốc một thời em đã đi qua
Cố
giấu nỗi buồn và tiếng thở dài xa ngái
Tôi
gởi lại núi đồi những buổi chiều mê ngủ
Dây
hoa móng rồng xanh níu chân khách lữ
Có
mấy bậc thang rêu phong của từng con dốc
Không tìm thấy người thiếu phụ đi tìm bông hoa
Mang tên hạnh phúc cho cuộc đời mình
Mỗi người chúng ta đều giữ
trong lòng một ước mơ thầm kín
Ngát hương của một thời tuổi trẻ
Tôi sẽ chẳng còn gặp em ở bất cứ đâu bất
cứ nơi nào
Trong một Đà Lạt khói sương trùng trùng mộng dữ
Niềm đau hạnh ngộ sẽ không dành cho một ai
Trong
hai chúng ta khi thời gian
Viễn
du vào không gian đầy huyễn hoặc
Chia
tay cơn mưa phùn Đà Lạt
Chia
tay em nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét