ĐÀ LẠT, NHỮNG NGÀY MƯA CUỐI
Có đôi lúc lòng mình như tự
hỏi
Tôi lại về hứng mưa bụi
trong sương
Thì ra nhớ góc sầu nơi phố
núi
Thật dịu dàng mùi cỏ dại ngái
hương.
Đôi bạn trẻ đi trong làn mưa nhỏ
Dưới tán dù tim tím thật dễ thương
Tôi đứng dưới mái chợ lầu cổ kính
Lạnh se người biết em nhớ hay quên?
Khăn quàng đỏ có làm em đủ ấm
Dưới chân đồi nghe lá gọi thông reo
Mỗi con dốc đi qua chân mới thấm
Lời thở than hoang hoải dưới chân đèo.
Hiên nhà gỗ nghe phong
linh gõ nhịp
Mái vòm cong chim ngơ ngác
trầm tư
Trong quán vắng chút cà
phê ngọt đắng
Có mềm lòng thao thức khúc
tình ca.
Tôi vẫn thích ngắm nhìn em như thế
Như nàng tiên từ cổ tích bước ra
Con bướm lạc từ cánh rừng gai nhọn
Tuổi thần tiên ngày ấy vẫn chưa xa.
Chiều cuối năm tôi lại về
phố núi
Gió cao nguyên thổi lồng lộng
mây mù
Mùi khoai nướng thơm lừng
trong cái rét
Đêm trở mình sợi tóc cũng
tương tư.
Từng giọt nước rót từ lòng
dâu bể
Thả xuống hồ thành ngọn
sóng long lanh
Con mắt nhớ một ngày mưa
không dứt
Cỏ vẫn mềm và nỗi nhớ vẫn xanh.
Đà Lạt không quên những ngày
mưa cuối
Một người quen ngồi thả lá
bên cầu
Trong sương khói bàn tay còn
chút ấm
Lạnh đất trời một thuở có
tìm nhau?
Đà Lạt-Sài Gòn, 9-19/12/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét