TRẦM KHÚC HOÀNG HOA
Ngọn gió nào thổi qua triền dốc cũ
Sáng mùa đông lãng đãng lạnh mù sa
Đường lên đồi chắc em còn ngái ngủ
Đánh thức tôi cùng trầm khúc hoàng hoa.
Ngày tháng ấy tôi lạc trong mộng mị
Bơi trong sương khúc hát khắp núi đồi
Bơi giữa rừng hoa vàng màu cổ tích
Tóc người bồng bềnh một nhánh mây trôi.
Cao nguyên mùa nầy chìm trong mưa bụi
Những nụ quỳ lấp lánh giọt sương đêm
Dịu dàng nở níu chân người lữ khách
Sắc hoa vàng hàm tiếu vội lên men.
Trong nắng gió ươm tình yêu dịu ngọt
Màu đất nâu thơm nỗi nhớ khôn cùng
Gieo thương nhớ trong sắc màu rực rỡ
Người yêu người khao khát chuyện thủy chung.
Những mùa hoa đắm say người đến vậy
Giấc mơ hồng trôi giạt phía trời xa
Yêu nồng nàn dẫu hoa về cùng đất
Bên kia đồi còn vọng khúc hoàng hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét