BUỔI CHIỀU TRÊN ĐỒI THÔNG
Chiều rơi trên đồi thông
Thầm thì lời gió hát
Con dốc đời đợi mong
Giữa thung xanh bát ngát.
Mây cuối trời về đâu
Sương giăng mờ đồi vắng
Núi xanh cũng bạc đầu
Giữa ngàn lau hiu quạnh.
Lá chao đi rất nhẹ
Khẽ chạm vào trái tim
Làn khói nào sưởi ấm
Khoảnh khắc đời bình yên.
Phấn thông vàng ngai ngái
Lẩn khuất trong nương chiều
Đà Lạt miền sương khói
Trôi phận người đìu hiu.
Màu dã quỳ nở muộn
Nhuộm vàng cả đường quen
Chợt thấy lòng xao động
Nghe hương tình lên men.
Những ngày mưa Đà Lạt
Thông nói gì cùng tôi
Những chiều mưa Đà Lạt
Ai còn nhớ môi người.
*Nhớ những ngày lang thang ở Đà Lạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét