TÌNH
THƠ CHO ĐÀ LẠT
*Nông Quy Quy
Với Đà Lạt, tôi luôn là lữ khách
Đi
qua nhau trong một nỗi đời riêng
Em
nơi đó, đợi từ xa xăm lắm
Quán
trọ bên đường, xao xác chim đêm
(
Với Đà Lạt, tôi mãi hoài lữ khách)
Những dòng thơ đa cảm, tự tình ấy đang long
lanh soi bóng trong thi tập: ĐÀ LẠT TÌNH TÔI NGƯỜI LỮ KHÁCH đã mở ra một không gian thơ Nguyễn An Bình,
nơi thông reo suối hát , dốc đèo khói sương, thanh thoát thiên đường … một
không gian mở, thoáng đãng, thân thiện và duyên dáng mà đất trời đã dành riêng
cho Lâm Đồng - Đà Lạt, xứ núi ngàn hoa . Nơi hoà điệu của thiên nhiên với con
người và những khúc nhạc thơ lãng mạn.Với chúng ta, có yêu không khi đọc khổ
thơ với cả tâm tình này?
Tôi neo ở Sài Gòn
Hồn
lại về phố núi
Rượu
uống càng thêm buồn
Nhìn
trời mưa - muốn khóc.
(Khi
nhớ về phố núi)
Không gian thơ của thi nhân Nguyễn An Bình
phong phú về đề tài, đề tài nào cũng có những ý tình đẹp, câu thơ đẹp, đề tài
nào cũng đem đến cho người đọc những cung bậc cảm xúc khác nhau. Có lẽ, từ sâu
trong đam mê, tiếng lòng của thi nhân đã ươm mầm và bật nở thành giai điệu tha
thiết, rung cảm những khúc tình thơ, và ở đây, trong thi phẩm này, người thơ đã
dành tất cả nỗi niềm và tình yêu mến cho Đà Lạt trong những lần rong rêu phiêu
lãng.
Đà Lạt có gì - sao anh nhớ?
Giây
phút dừng chân chợt nhói lòng
Phải
lòng con gái cao nguyên ấy
Một
đời thơ thẩn giữa rừng thông.
(Giữa
ngàn thông Đà lạt)
Thơ và người từ đấy, la đà khắp những con
đường đẫm ướt sương mưa, những đường tình thơm phấn thông vàng, má hồng và gió
lạnh ... la đà cafe, hàng rong quán xá, khi lang thang đếm bước bên hồ Xuân
Hương, khi hong tay trên bập bùng lửa ấm chợ đêm và đâu đó mùi khoai lang, bắp
nướng thơm nồng. Ôi! Một hồn thơ luôn rộng mở ở mọi chốn, mọi nơi.
Em ngồi se lạnh bàn tay
Khăn
len ủ ấm tình đầy nhau không?
Khoai
lùi, ngô nướng thơm nồng
Bập
bùng bếp lửa má hồng em tôi.
(Dạ
khúc bên hồ)
Thật là thú vị, khi chỉ có thơ mới khám phá ra
những bí mật riêng tư trong trái tim của thi nhân, chỉ có thơ mới chia sẻ tâm
tình của người thơ mỗi lần ghé về thăm Đà Lạt và thăm một bóng hồng nào đó!
chẳng ai biết, nhưng cảm xúc đã hóa thân vào thơ và những rung cảm nội tâm đã
là lời thổ lộ, đã cùng thi nhân trải lòng … thơ Nguyễn An Bình thật chân thành,
nồng nàn và trẻ trung.
Đường nào đưa đến nhà em nhỉ!
Tôi
mơ thấy cả một rừng hoa
Tôi
mơ thấy cả tà áo mỏng
Bay
giữa trời. Đà Lạt mộng mơ
(
Cám ơn người Đà Lạt )
Say đắm trong hoa ngàn núi biếc, là hơi thở
tình yêu Đà Lạt. Người thơ đã ôm hết những mộng mơ, trữ tình của Đà lạt vào
lòng, nhờ thơ lưu giữ cảm xúc, và thơ đã hoàn thành sứ mệnh với thi nhân trong
những tháng ngày lung linh ở xứ tình, để nghe thương yêu và kỷ niệm một đời,
được ướp mộng thanh tân.
Tôi vẫn thích ngắm nhìn em như thế
Như
nàng tiên từ cổ tích bước ra
Con
bướm lạc từ cánh rừng gai nhọn
Tuổi
thần tiên, ngày ấy vẫn chưa xa
(
Đà Lạt - những ngày mưa cuối)
Thế nhưng, đôi lúc thơ cũng tự tình, cũng ngậm
ngùi và buồn như một tiếng thở dài .
Lạc trong rừng hoa đào
Giữa
lưng chừng dốc đợi
Có
đi qua đời nhau
Cũng
chỉ là sương khói.
(Ngày
tình nhân, lại nhớ mùa hoa đào)
Và tình hoài thổn thức ...
Không còn ai mượn bờ vai
Nên
se sắt lạnh, sóng đầy mắt nhau
Bình
yên em nhé ngày sau!
Môi
thơm còn giữ một màu tím xưa.
(
Thuở Đà Lạt, dịu dàng màu phượng tím)
Biết là vậy, nhưng ngay cả lúc đã đi xa hay
đang đứng giữa Đà Lạt thì cõi thơ vẫn hoài chân ái, vẫn để thi nhân nhìn thấy
rõ lòng mình giữa những tế toái, bụi bặm của phố phường phù hoa khác. Đà Lạt
vẫn là nơi chốn bình yên để lữ khách tìm đến lắng nghe: thiên nhiên và con
người mãi chan hòa trong núi rừng vạn cổ.
Đà lạt không quên những ngày mưa cuối
Một
người quen ngồi thả lá bên cầu
Trong
sương khói, bàn tay còn chút ấm
Lạnh
đất trời một thuở có tìm nhau.
(Đà
Lạt những ngày mưa cuối)
Đến Đà Lạt nhiều lần nhưng chỉ dành riêng Đà
Lạt thôi, cũng chưa đủ “độ dày ” “độ mùi” để lữ khách có thể rung cảm nhiều như
thế, Đà Lạt - Lâm Đồng trên đường lãng du, đã có nhiều địa danh luyến lưu hồn
lữ khách, để rồi những nơi ấy, thơ lại ngỏ lời yêu thương.
Mai
xanh rực tím bên trời
Vàng
trong sắc nắng một thời mới yêu
Rồi
mai nắng quái lưng đèo
Mưa
đêm Đức Trọng, sương chiều B’lao.
(Cỏ
hoa cùng người)
Với trái tim đa cảm, mỗi nơi thi nhân vừa đến
hay đã đi qua, đều đọng lại những kỷ niệm dấu yêu, vấn vương và dường như có cả
trắc ẩn, đa đoan trên những cuộc tình.
Tháng chạp ước gì anh trở lại
Nhìn
sắc hoa vàng nhớ áo em
Chút
tình gởi lại D’ran phố
Đồi
núi sương mù trong bóng đêm.
(D’ran
- chút tình gởi lại)
...
Yêu
người xin hết đêm nay
Để
mai xuống phố tình hoài cheo leo
Góc
trời Đà Lạt buồn theo
Tôi
về mưa đã trắng đèo Tà Nung.
(Phải
em là mimosa)
...
Ta
cùng mắt nhớ tình si
Trà
thơm ngọt đắng thánh thi kiếp nào
Hồn
nghiêng nắng sớm B’lao
Thổi
se mặt nước đã nhàu vết thương.
(
Còn ai xuống núi lên đèo tìm nhau)
Vậy đó, những bài thơ tròn
trĩnh, đầy đẹp từng câu, từng cảm xúc, tao nhã và lãng mạn, cứ âm thầm chảy
ngược từ Sài Gòn về với cao nguyên phố núi để thổ lộ tình yêu một cách mãnh
liệt. Niềm vui khi mới đến hay khi tạm biệt, rời xa đều đọng lại trong thơ của
Nguyễn An Bình. Vâng, xin mãi hoài lữ khách để mãi hoài nhớ nhau … Thơ
tri kỷ ân tình, rung cảm đến từng cõi tơ sương. Nguyễn An Bình viểt hồn nhiên
như mây trời, viết với tất cả nội lực, quá thật thà nên quá dễ thương, thơ ca
ngợi tình yêu và làm đẹp cho đời như một món quà tặng vô cùng ý nghĩa cho mảnh
đất tâm hồn này,dù cũng có lấn sân và cạnh tranh với văn nghệ Lâm Đồng kha khá
… (chỉ nêu cho vui ) nhưng biết làm sao được! Đà Lạt không của riêng ai, khi
tình yêu của người thơ và mạch nguồn cảm xúc dành cho xứ tình mù sương cứ mãi
dâng trào, miên viễn trong nguồn tình tự của thi ca, đó là nội tâm trong sáng
của người thơ, cốt trải lòng với chính mình nhưng cũng là trải lòng với cuộc
đời và xứ sở và mà thi nhân yêu quí.
Lâm
Đồng, mùa thu 2021
Nông
Quy Quy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét