THÁNG NĂM ĐỎ NHỮNG MÙA PHƯỢNG CŨ
CỦA NGUYỄN AN BÌNH
*NGUYỄN XUÂN DƯƠNG
Khi từ giả áo xưa mùa hạ cũ
Em đã quên nắng sớm nhớ mưa chiều
Ta bỏ lại tên mình trên ghế đá
Hóa kiếp dế mèn hát khúc phiêu diêu.
Nếu có thể làm nhánh rong phiêu bạt
Thỏa chút giang hồ lưu thủy hành vân
Hành trang mang theo một tà áo trắng
Bướm trắng tan trường rộn rã bước chân.
Nhốt chút gió trong bàn tay đỡ lạnh
Đường không xa sao mây xám chập chùng
Người bên dốc đồi sương buồn hiu quạnh
Ta đứng bên trời hứng cả bão dông.
Hãy nhủ lòng an nhiên đi em nhé
Dù lẻ loi trong một cõi đời xa
Bao cay đắng trong cuộc tình vô lượng
Định mệnh đời mình lát cắt sát na.
Tháng năm đỏ một trời hoa phượng cũ
Năm tháng đi về bạc cả gió mưa
Nhớ tiếng ve rền trên cây bàng thay lá
Và tiếng em cười nghiêng giữa nắng trưa.
Đọc bài thơ này tôi bỗng nhớ đến một đoạn văn lí giải về cái đẹp
trong tản văn: CHẬP CHỜN LAU SẬY CỦA NGUYỄN NGỌC TƯ: "Bông lau, sậy đẹp
nhất là lúc đang tàn, lúc đang phai. Hình thư có vài thứ giống vậy, như mùa
thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông chùa... lúc đẹp là lúc mất. Chẳng hiểu
đẹp để mất, hay vì biết mình sẽ mất nên đẹp".
Tôi muốn thêm vào đây một vẻ đẹp khác nữa, Đó là vẻ đẹp của mối
tình đầu: “Chẳng hiểu đẹp để mất, hay vì biết mình sẽ mất nên đẹp".
Đã có được mấy ai trong đời tiến tới cuộc hôn nhân từ mối tình
đầu. Hình như con người ta đã linh cảm được cái không bền vững của tình yêu. Có
phải vậy chăng mà khi người ta yêu nhau người ta đã dâng trọn cho nhau những gì
đẹp nhất. Vâng họ đã linh cảm được điều đó cái mong manh dễ vỡ nhất – Tình yêu.
Cũng còn một lẽ nữa những gì đã mất, những gì đã thuộc về dĩ vãng bao giờ cũng
đẹp. Bài thơ: THÁNG NĂM ĐỎ NHỮNG MÙA PHƯỢNG CŨ là bài thơ viết về vẻ đẹp của
mối tình đầu đã mất. Một bài thơ dạt dào cảm xúc nhưng cũng đọng đầy tiếc nuối.
Có những câu thơ làm ta nao lòng và cũng có rất nhiều câu thơ như được viết
bằng nước mắt.
“Nhốt chút gió trong
bàn tay đỡ lạnh
Đường không xa sao mây
xám chập chùng
Người bên dốc đồi
sương buồn hiu quạnh
Ta đứng bên trời hứng
cả bão dông.”
Đây là khổ thơ tôi tin không chỉ dỗi mạnh vào con tim đa cảm của
tôi mà còn của tất cả những con tim biết run rẩy trước vẻ đẹp của thi ca, trước
những khát vọng bi thương của con người. Tất cả đã mất đi nó chỉ còn là kỉ
niệm. Những kỉ niệm bắt ta phải tiếc nuối. Ai có thể nhốt được chút gió- vâng
một chút thôi trong cái bàn tay bé nhỏ nông cạn của mình. Nhốt chút gió chỉ
mong sao cho bàn tay đỡ lạnh. Gió thì làm sao đỡ lạnh được, nhưng lúc này nhà
thơ đã cô đơn đến tận cùng nên cứ bấu víu vào cả những vật thể vô hình, những
vật thể không thể nắm cầm mà chỉ cảm nhận được thôi. Vâng gió đã làm thức dậy
một cảm nhận của nhà thơ và ông vội dơ bàn tay nhỏ bé của mình ra để nắm cầm.
Thật phi lí, thật hư ảo, thật vô vọng bi thương. Hệ quả của nó lại làm tăng thêm
nỗi tuyệt vọng khi ông gieo vào đây một câu thơ mà khi đọc ta cảm thấy lo lắng
sợ hại: “Đường không xa sao mây xám chập chùng”. Đường ở đây là con đường đi
hay là con đường đời. Một con đường bao quanh là cả chập chùng mây xám. Thì con
đường nào cũng mù mịt bão giông. Nhà thơ đã nhìn thấy hay chỉ hiện lên trong
tâm tưởng khi ông viết: “Người bên dốc đồi sương buồn hiu quạnh”. Đại từ người
tưởng như xa lạ. Nhưng không phải vì đó chính là một nửa yêu thương của mối
tình đầu. Hoàn cảnh của người không hề khác hoàn cảnh của nhà thơ- Cô đơn và
hoang lạnh. Người không ở trên con đường đông vui mà chỉ ở bên dốc đồi. Một dốc
đồi chỉ có sương buồn hiu quạnh. Còn nhà thơ và cũng có thể còn chúng ta nữa
cũng chỉ có thể hoặc chỉ biết: “Ta đứng bên trời hứng cả bão dông.”. Nghe sao
mà xót đau mà hãi hùng. Thân phận con người mới nhỏ bé trơ trọi làm sao giữa
bão giông của cuộc đời khi chúng ta- Anh và Em đã mất nhau mãi mãi...
Khi người ta cô đơn, người ta đã mất nhau thì nỗi khát khao thật
là nhỏ bé và cũng có một điều gì đó như là sự buông tay nên nhà thơ viết: “Nếu
có thể làm nhánh rong phiêu bạt. Thỏa chút giang hồ lưu thủy hành vân”. Chỉ thế
thôi sao kiếp người giờ chỉ có thể là nhánh rong phiêu bạt. Một nhánh rong
phiêu bạt trong một miền hư ảo hoang vu để chỉ mong thỏa chí giang hồ. Thật
chua xót, thật mỉa mai. Nhỏ bé thế thôi nhưng nào ai đã biến nó trở thành hiện
thực! ! !
Rồi nhà thơ an ủi người mình yêu và cũng tự an ủi mình:
“Hãy nhủ lòng an nhiên
đi em nhé
Dù lẻ loi trong một
cõi đời xa
Bao cay đắng trong cuộc
tình vô lượng
Định mệnh đời mình lát
cắt sát na.”
Bởi thời gian của con người trên cõi tạm chỉ là một khoảnh khắc,
một sát na so với cái vô cùng vô tận của thời gian. Nên ta cứ phải an nhiên dù
giờ ta phải sống trong chia xa đơn lẻ trên cõi đời với bao đắng cay oan nghiệt.
Bài thơ còn nhiều những câu thơ đẫm đầy nước mắt. Đọc hết bài
thơ tôi mới hiểu được tên bài thơ chỉ như một duyên cớ để cho cảm xúc dâng
trào. Hoa phượng là loài hoa gắn liền với tuổi đầu đời đẹp nhất, tuổi học trò,
tuổi của tình yêu e ấp và trong trắng. Tuổi của những tiếng ve tuổi của những
tiếng cười:
“Tháng năm đỏ một trời
hoa phượng cũ
Năm tháng đi về bạc cả
gió mưa
Nhớ tiếng ve rền trên
cây bàng thay lá
Và tiếng em cười
nghiêng giữa nắng trưa.”
Bài thơ khép lại rồi còn nỗi nhớ niềm thương tiếc nuối thì còn
mãi. Nó sẽ theo nhà thơ đi hết một kiếp người ....
NXD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét