ĐÁNH MẤT VẦNG TRĂNG
Từ thuở yêu người tim chợt thức
Mọc
nhánh rong buồn một góc sân
Sớm
nắng chiều nghiêng theo lặng lẽ
Góc
nhớ đường quen mòn vết chân
Ai
hay sương thấm thềm hoa cũ
Lạc
dấu nhau rồi, nụ tầm xuân.
*
Bụi
đỏ theo em về cuối ngõ
Tìm
ai anh lạc giữa chợ người
Con
bướm vàng thôi vờn khóm trúc
Sầu
tình xếp cánh chẳng buồn bay
Tóc
thề vương vấn mùa thi cũ
Nhẹ
bước chân em lạnh một đời.
*
Sáo
ơi sao vội bay đi thế
Chưa
đến giao mùa đã sang sông
Lớn
ròng con nước chia đôi ngã
Tím
lục bình trôi nở một dòng
Còn
nghe hương thoảng đầy trong gió
Mưa
ướt đời nhau có bận lòng?
*
Thơ
tình anh viết từ dạo ấy
Tuổi
đôi mươi vụng dại bao lần
Năm
tháng tuổi xuân đi biền biệt
Đắng
lòng chưa hết nỗi bâng khuâng
Đi hết đời nhau, còn dang dở
Vì
người đánh mất một vầng trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét