TRONG VƯỜN TƯỢNG PHẠM VĂN HẠNG
TRONG VƯỜN TƯỢNG PHẠM VĂN HẠNG
Tôi như lạc vào một không gian khác
Trong khu vườn tượng ẩn nấp dưới bóng mát thông ngàn.
Những bức tượng hình như biết nói
Bằng đôi mắt và hình thể
Sự phồn thực căng đầy trong bầu sữa
Từ vết nham trầm tích, từ mảnh vụn đá bụi
thời gian
Có ai thấu được mật ngữ ẩn trong
Những “Giọt nước trong. Đọng bụi trần hư
ảo”
Dưới bàn tay người nghệ sĩ tài hoa
Bỗng “Những bức tượng trong vườn òa ra
khóc
Khi nhân văn bị sỉ nhục giam cầm
Đá Gỗ Sắt Đồng không thể lặng câm”
Chất trầm trong từng khối đá có mấy ai nhận
ra
“Trầm không khoe sắc thắm
Hương bay vờn khói mây...”
Đâu là tượng, đâu là người, đâu là ma quỷ
Đâu là cõi vô cùng của một kiếp nhân sinh
“Đất trời không giấu mặt
Đời người mãi thực hư”
Làm ta nhớ đến - Chứng Tích một thời
“Những tấm gương luôn vỡ
Sự phản chiếu không mòn”
*
Trong chiếc áo cánh dơi và chiếc mũ cao
bồi lạ lẫm
Đời có thêm một kẻ lãng du mãi rong chơi
trần thế
Muốn “Bắt mạch thời gian” để khơi nguồn
cho “Ngôn từ sực tỉnh”
Tôi chợt nhận ra ông " Chỉ là người tập tễnh làm thơ..."
Một bài thơ
ngắn
Lại nuôi dài đến
20 năm.
“Tôi chỉ là người lao lực
Một chút nước mắt, một chút mồ hôi gởi lại cho đời”
Người nghệ sĩ không mong gì hơn thế
Cuối mùa chiếc lá vàng cứ thế lặng lẽ rơi.
Vườn tượng mãi trầm tư buồn vui cùng dâu bể
Và cứ thế mặc thời gian trôi đi
“Lá xanh, tỏa sắc
Lá vàng, tự rơi”
Những câu “...” là ý thơ của nhà điêu khắc Phạm Văn Hạng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét