LẠC GIỮA BIỂN NGƯỜI MỘT TIẾNG TƠ
Thơ NGUYỄN AN BÌNH, phổ thành ca khúc nhạc sĩ HỒ HOÀNG. Cám ơn anh rất nhiều, nhạc sĩ tài hoa miền Tây sông Hậu
LẠC GIỮA BIỂN NGƯỜI MỘT TIẾNG TƠ
Mười năm ta mượn trăng làm
chiếu
Gối đầu lên cỏ ngóng mưa
sa
Uống chén rượu khan em có
hiểu
Tìm đâu bờ bãi bóng quê nhà.
Mười năm đồng đất còn gieo
hạt
Hoa nở đợi người mãi tha
phương
Chân lấm cũng đành vai đã
mỏi
Quê người ta thiếu một quê
hương.
Mười năm như ngọn đèn dầu
cạn
Còn chút thời gian đọng
trước thềm
Ngõ xưa vắng biệt lời chim
khách
Chỉ còn xao xác tiếng dơi đêm.
Mười năm chuyện cũ làm sao
kể
Dáng núi uy nghiêm cũng cỗi
già
Có ai hiểu được lòng của
biển
Đời người theo bóng ngựa
trôi qua.
Nghe tiếng nguyệt cầm trên
sông lạnh
Nửa đêm choàng thức lại ngẩn
ngơ
Cỏ lau cúi gập buồn hiu quạnh
Lạc giữa biển người một tiếng
tơ.
15/03/2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét