BÀI NHẬN ĐỊNH TRÊN TẬP SAN RA KHƠI 6 THÁNG 4-2021
DU TỬ LÊ
DÕI THEO CUỘC TRƯỜNG-CHINH THI-CA CỦA NGUYỄN AN BÌNH
DÕI THEO CUỘC TRƯỜNG-CHINH-THI-CA CỦA NGUYỄN AN BÌNH
*Du Tử Lê
Dõi theo cuộc trường-chinh-thi-ca của Nguyễn An Bình, với nhịp đập của trái tim chữ, nghĩa; dường như mỗi ngày một sung mãn hơn, tôi không biết thơ có phải là hơi thở của Nguyễn? Chỉ thấy, hiển nhiên, tự thân những dòng thơ sung mãn, tuôn chảy như một thứ nội lực cảm xúc chẳng những khôn vơi mà, càng lúc càng gia tăng… Tựa, nếu một ngày ngưng làm thơ, Nguyễn có thể bị hiệu ứng mất thăng bằng giống như một thứ… nhồi-máu-cơ-tim-tinh-thần bởi quá độ yêu thương vần điệu.
Dõi theo cuộc trường-chinh-thi-ca của Nguyễn
An Bình, khi biết được đời thường của Nguyễn là bảng đen, là phấn trắng, sân
trường, tôi không ngạc nhiên khi thấy những ngọn lửa phượng vĩ bập bùng cùng
khắp cõi-giới thi ca của Nguyễn, liên lủy nhiều chục năm, như thể đó là một
định nghiệp nhà giáo, song hành cùng định nghiệp chữ, nghĩa xây dựng trên phông
nền tình yêu, của người thi sĩ, một đời thao thiết với những vần điệu dung dị,
êm ái này:
“Mùa ve rộn rã
Vàng trên tóc người
Tóc xanh màu lá
Tìm đâu tiếng cười?
.
Người mang cánh phượng
Về bên kia trời
Còn trong cổ tích
Áo người sương phơi
(…)
Xin làm hạ đỏ
Một đời bên em
Xin làm cánh gió
Ru người bình yên.
(Trích “Hạ Đỏ”, Thơ Tình, tr. 176)
Hoặc:
“Rồi cũng chia tay đường phượng bay
Làm sao đếm hết lá trên vai
Một trời mưa nhỏ rơi trong mắt
Ai nhặt giùm tôi trên ngón tay?
(…)
Em có nhớ gì đường phượng mơ
Thuở ấy yêu nhau áo học trò
Cánh diều no gió bay xa tít
Còn lại một mình tôi ngẩn ngơ
.
Người đã đem một trời phượng đỏ
Làm hành trang ngược chuyến tàu
Chiếc vé tình yêu giờ thất lạc
Đường phượng xưa nào biết tìm đâu?
(Trích “Xa rồi đường phượng bay”. Thơ Tình,
tr. 160, 161)
Hoặc nữa:
“Phượng rưng rức đỏ một trời
Mùa hoa bỏ lại một người tương tư
Em xa bụi lốc biệt mù
Sóng tình trôi dạt buồn như kiếp tằm.”
(Trích “Một khúc mưa”. Thơ Tình, tr. 144)
.Song hành cùng định nghiệp chữ, nghĩa xây dựng trên phông nền tình yêu, của
Nguyễn An Bình, không chỉ là những đốm lửa đìu hiu trên đường bay phượng vĩ mà,
với tôi, cõi giới thi ca của Nguyễn còn song hành với nơi chốn, kỷ niệm. Những
đi qua và, có thể không bao giờ trở lại:
“Tạ cùng phố núi mù sương
Ngày buông tiếng ngựa đêm buồn nẻo xa
Mùa này tháng tám đi qua
Nào đâu tìm thấy vàng hoa dã quỳ.
(…)
Tạ cùng lá biếc rừng cây
Tình trôi lũng sớm dốc mây lưng chiều
Khăn quàng cổ tím nhìn theo
Xe khuya khoắt đổ xuống đèo về xuôi.
.
Tạ người một sớm mưa bay
Tóc rơi từng sợi trên tay ngậm ngùi
Tím ơi áo giấu phận người
Cho tôi ươm sợi tơ trời trong thơ.
.
Tạ cùng quán nhỏ ven hồ
Ly cà phê nóng cuộc trò chuyện vui
Ghế thôi đã lạnh chỗ ngồi
Biết ai xuống núi lên đồi tìm nhau.
(Trích “Tạ lỗi cùng Đà Lạt”. Thơ Tình, tr.
134, 135)
Hoặc:
“Có đi qua con sông
Mới nghe rừng lá kể
Dòng Đắk Bla lặng lẽ
Gọi mùa thu đang về
.
Từng bãi mía nương ngô
Xanh một màu sương phủ
Lời nguyền mùa nước lũ
Sông chảy ngược về đâu?
(…)
Em gùi nước về buôn
Mái nhà rông cao vút
Bập bùng vang tiếng hát
Say trong điệu múa xoang
(…)
Thuyền độc mộc qua sông
Đắk Bla nhuộm nắng vàng
Tình đất đỏ ba dan
Đôi bờ giăng nỗi nhớ.
(Trích “Đắk Bla mùa thu về”. Thơ Tình, tr.
122, 123)
Hoặc nữa:
“Ta đứng bên này Phan Rí Cửa
Nhìn thuyền thấp thoáng mãi khơi xa
Nghe âm tiếng sóng quanh lèn đá
Không đủ làm vơi nỗi nhớ nhà
.
Nhà em nép bên bờ sông Lũy
Có cụm hoa vàng nở sáng nay
Vườn ai sao lại tươi mượt lá
Hương táo thơm bay tận ngõ ngoài.
(Trích “Ở Phan Rí Cửa”. Thơ Tình, tr. 117)
.
Thơ Nguyễn An Bình không chỉ song hành với
những đốm lửa đìu hiu phượng vĩ hay, nơi chốn, kỷ niệm… với phông nền tình yêu
thao thiết, mà, còn nhiều, hơn thế nữa.
Do đấy, theo tôi, cõi giới thơ của Nguyễn sẽ
song hành dài lâu với những người yêu tiếng thơ nhẹ nhàng, dung dị này, nữa.
DU TỬ LÊ
(Garden Grove, Sept.
2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét