THƠ TRÊN TUẦN BÁO VĂN NGHỆ TP. HỒ CHÍ MINH
SỐ 632 THỨ NĂM NGÀY 4-3-2021
VỀ U MINH ĐỌC HƯƠNG RỪNG CÀ MAU
VỀ U MINH HẠ ĐỌC HƯƠNG RỪNG CÀ MAU
Không
biết có từ bao giờ
Thân
đước thân tràm cắm sâu vào lòng bãi vắng
In dấu
chân người theo về
Dãi
đất bồi gối đầu lên sóng dữ
Hừng hực hào khí lưu dân thời khẩn hoang lập địa
Lên
rừng đánh cọp, xuống lung bắt sấu
Câu
rắn, đặt kèo, bẩy thú, săn chim
Đánh
giặc giữ đất giữ làng
Nước
tràm lưu cửu bao đời đổ về mặt sông đỏ ối
Lại ngọt ngào thơm thảo
Trầm
tích từng trang sử nguyên sơ
Giấu trong lòng sức sống tiềm tàng bất tận.
Gió biển lật ngang
từng trang sóng
Mở ra từng trang
sách
U
Minh phải đâu cái xứ lạ lùng
Mà
thịt da mặn mòi, rừng xanh bạt ngàn đi hoài không hết?
Chân người như rễ đước gân guốc xoạc sâu vào bùn,vào đất
Neo nghĩa khí Lục Vân Tiên
Thành ngọn sóng trào
dâng căng lồng ngực thở
Chiều nhìn
đàn chim bay về tổ
Tấu thành bản
giao hưởng thiên
nhiên rộn
ràng
Bên chiếu rượu nồng nàn hiếu khách
Vài món
dân dã cùng bồn bồn, đọt choại, cóc kèn...
Ngoài kia dòng
sông Trẹm
vẫn hiền hòa chảy miết
Sao vẫn ấm áp tình người, dạt dào tình đất
Trong lòng bao kẻ tha hương.
Ngồi
dưới vạt rừng tràm chờ triều lên ngút bãi
Tháng
chạp chim về
Nghe sao ngậm ngùi quá đỗi
Ngọn gió chướng se se mùi bùn non sực mũi
Ký ức nhập nhằng lớp than bùn âm ĩ cháy suốt mùa khô hạn
Xin đừng để lòng người vắt kiệt phù sa
Để nỗi đau thành vết cắt ứ nhựa rỉ hoài
không dứt
Đước
tràm rễ cùn bật gốc
Bão tố tràn về ném tung từng mảng xanh ra
biển
Sóng đánh bạc đầu
Chim trời về đâu
Phận người long đong như cánh bèo phiêu dạt
Biết còn ai sẽ là người
Đi giữa “Hương Rừng Cà Mau”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét