DẤU BỤI TRẦN GIAN
Bụi từ đâu mà đến
Dọc đường ta hành hương
Lang thang không bờ bến
Rong chơi giữa vô thường.
Trần gian thành quán trọ
Phận người quá mong manh
Dấu chân trôi thầm lặng
Sỏi đá mờ rêu xanh.
Đi qua bao tiền kiếp
Tái sinh trong nỗi buồn
Nhỏ nhoi treo sợi nắng
Cuối bờ vực hoàng hôn.
Ta hóa thân từ bụi
Một ngày thôi lãng du
Ngẫm bao điều được mất
Giữa trần gian mịt mù.
Lãng đãng cùng sương khói
Lỡ làng cuộc tử sinh
Từ tâm trong kinh kệ
Chờ đón khúc bình minh.
Phù sinh cùng nước lửa
Du ca suốt cuộc đời
Tàn tro mang hơi ấm
Buồn vui thuở làm người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét