ĐI QUA NHỮNG MÙA TRĂNG KHUYẾT
Thời gian ơi có trở mình
Trôi vầng trăng khuyết nhẹ
thinh giữa trời
Ta về một bóng chơi vơi
Lung linh ánh bạc dòng đời lạ không.
Cơn mưa huyền ảo se lòng
Vùi trong ký ức ức mênh mông
phận người
Vườn xưa hồ lặng sao rơi
Chim kêu bãi cạn biết đời
nào nguôi.
Bước chân ai đó ngậm ngùi
Hương hoa khế thoảng hơi
người vàng phai
Lá rơi về cội đêm nay
Gối đầu lên cỏ thương hoài
tóc mai.
Đợi người thuở mới sơ khai
Mùa trăng cổ tích những ngày
có nhau
Tàn rồi khuyết một nỗi đau
Giấu trong chiếc bóng qua
cầu mù sương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét