ĐÊM NẰM TRÊN ĐỒI PHƯỢNG TÍM
*Gởi Đà Lạt những ngày tháng cũ
Nghe tiếng đêm thì thầm trên
rừng thông
Qua đồi phượng tím
Những chiếc lá muộn phiền vẫn
thức thắp nỗi buồn vu vơ
Bay mơ hồ ngang dốc tình
rong rêu năm tháng
Lấp lánh ánh trăng vàng
Có tiếng chim khắc khoải
xao động mặt hồ
Tôi chậm rải đếm thời gian
ngược gió.
Đâu đó trên những con đường
uốn lượn dốc đồi
Bồng bềnh khói sương cổ
tích
Một ngày chúng ta vô tình
gặp được nhau
Đâu phải từ cái nhìn đầu
tiên
Khi nhà thờ con gà
Ngân nga hồi chuông giáng
sinh không dứt.
Em của tôi ơi
Tôi nhớ chiếc phu la màu vàng
hoa cúc
Tôi nhớ chiếc áo choàng đỏ
rực rỡ không lẫn giữa dòng người xuôi ngược
Tôi nhớ mùi khoai nướng,
ly sửa bốc khói thơm lựng
Nhịp sống chậm đi chắt
chiu từng phút
Đêm Đà Lạt nồng nàn
Của em của tôi.
Nằm trên đồi phượng tím
Nghe tiếng mưa đêm
Dưới kia ven hồ lấp lánh
ánh đèn khuya hiu hắt
Lại nhớ cà phê Cung Tơ Chiều
liêu trai liêu xiêu khung cửa hẹp
Trên triền đồi thông reo
muôn thuở
Người phụ nữ chìm trong
khói thuốc
Khàn giọng với những ca
khúc vượt thời gian
Dài theo năm tháng.
Như bức tranh thiếu mảnh
ghép
Tôi không tìm được em
trong màn mưa định mệnh
Ngày tôi trở lại
Trong ký ức chỉ còn nỗi hoài
niệm khôn nguôi
Một màu phượng tím.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét