THÁNG TÁM MÙA TRÔI THEO TÓC NHỚ
Tôi ngập ngừng khẻ hỏi có vui không
Ngày quá bình yên. Sao – chim không hót
Lại thả nhánh sầu – theo sóng long đong.
Miền tóc nhớ một thời reo nhịp guốc
Tôi giữ riêng mình suốt chặng đường mưa
Đàn sẻ nhỏ nép mình che gió tạt
Tháng tám về ngang tàn phượng rất xưa.
Ai nhớ thương ai khúc sông bồi lỡ
Người khắc vào tim phiến đá bạc màu
Người khắc vào tim một đời sống khác
Ngả rẽ nào nơi hai đứa chia nhau?
Đường trần gian gập ghềnh đầy bất trắc
Ngực trầm hương xưa tôi tựa gối nằm
Bài hát cũ vắt ngang miền ký ức
Mùa trôi mùa tóc úa lạnh trăm năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét