VỀ THÔI...
Về thôi dốc nhớ ven đường
Đèo mây quán gió đồi sương
lũng mù
Tìm trong hạt bụi hình như
Có em tiền kiềp rụng từ trăng
sao.
Về thôi nắng chợt lên cao
Sợ mưa làm nhạt sắc màu tà
dương
Lạc trôi tóc biếc môi hường
Anh lang thang suốt quãng
đường hư không.
Về thôi mây trắng phiêu bồng
Hiên xưa gió tạt bên song
vai gầy
Phải người xõa tóc liêu
trai
Thổi rơi ngọn gió qua đây
vô tình.
Về thôi chết lúc bình minh
Buông tay bỏ lại cuộc tình
hồn nhiên
Lên rừng xuống phố tàn đêm
Mù sương khói tỏa tôi quên
mất người.
Về thôi Đà Lạt chiều rơi
Làm sao níu giữ tóc thời xuân
xanh
Em – hoàng hôn tím – trong
anh
Tình một đêm đã hóa thành
chiêm bao.
17/6/2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét