MƯA SẦU ĐAN MẮT NHAU
Khi tôi bùng chớp lửa
Bên kia trời bão dông
Em ngồi yên bên cửa
Nhìn bốn mùa thu đông.
Khi em vừa thiếu nữ
Căng đôi bờ ngực thơm
Tôi chìm sâu đáy cốc
Hồn ngập đầy ánh trăng.
Khi tôi từ cõi tạm
Lãng du qua kiếp người
Con tim thèm run rẩy
Lời tỏ tình em ơi.
Khi em loài sâu nhỏ
Cuộn mình nhả tơ vương
Tơ hồng thành nhẫn cỏ
Nhốt tôi trong thiên đường.
Khi tôi cùng chiếc lá
Rơi một ngày cuối đông
Em có thành góa phụ
Tiễn tình vào hư không
Khi em theo ngọn sóng
Ru khúc hát nhân ngư
Con thuyền tôi bào ảnh
Cuốn hồn đi xa bờ.
Một thời như xa lắm
Đâu con mắt lá răm
Đâu tóc biếc môi trầm
Xuân sang vừa nẩy lộc.
Nhớ một trời hoa cũ
Em khoác mảnh lụa đào
Bay vào trong kinh sử
Mưa sầu đan mắt nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét