Thứ Tư, 5 tháng 5, 2021

MÙA TÌNH - TUYỂN THƠ VỚI VẺ ĐẸP LUNG LINH CỦA TÌNH YÊU

 



MÙA TÌNH - TUYỂN THƠ VỚI VẺ ĐẸP LUNG LINH CỦA TÌNH YÊU

HÃY VỀ ĐÂY CÙNG SÁNH BƯỚC LÊN NGÔI

Cuộc đời sẽ vô cùng nhạt nhẽo nếu chúng ta thiếu hẳn đam mê, thiếu khi vỗ về dành cho nhau những lời an ủi. Trong mỗi con người là sức sống thanh xuân mãnh liệt không tuổi, và đặc biệt hơn khi ta bắt đầu ghi lại cảm xúc cho mùa tình mùa yêu.

Mùa tình bắt đầu bằng ý tưởng xích lại gần nhau bạn bè Facebook tuy rải rác nhưng thân thương biết bao nhiêu, nhà thơ Phạm Hồng Ân với tấm lòng đam mê văn chương là người khởi xướng. Mùa tình đặc biệt bởi tác giả được chọn trong và ngoài nước, không phân biệt ranh giới vùng miền tuổi tác nam nữ hay thời gian dành cho thơ văn ít nhiều ra sao, chỉ vì một mục đích lớn lao, gom các sắc màu thơ ca hương mật ngọt lành để làm kỷ niệm.

Mùa tình, đó là tình yêu thương dành cho gia đình. Hạnh phúc được vun trồng từ đạo lý, nghĩa nhân, là nét đặc sắc trong văn hóa và tâm thức Việt. Lòng tôn kính, hòa thuận, hiếu thảo, trách nhiệm, là đức hạnh, vun đắp, vén khéo và nuôi dưỡng, là tiếc thương người đã đi xa và quý trọng nâng niu từng giây phút bên người ở cạnh. Là tình yêu quê hương đất nước, nhớ về những địa danh, làng quê ngõ vắng.

Nhớ (Phương Nguyễn), chùm thơ Phạm Mỹ Dung, Mình ơi, Giàn trầu xanh, Nhớ mẹ (Cẩm Tú), chùm thơ Lãm Thúy, Cảm ơn (Nguyễn Nhớ), Mẹ quê (Dã Quỳ), Nhớ những mùa Trăng (Nguyễn Minh Tân), Bên kia sông (Hải Yến), Đường nào trong trí nhớ ta (Trần Huyền Linh), Huế xưa (Lê Hữu Minh Toán), Ca đêm, Cũ (Phạm Ngọc Anh Thư), Một thời An Xuyên, tiếc hoài bóng quê (Trương Trí Thảo)

Mùa tình, đó là nỗi buồn trăng gió mây trời, thi sĩ dễ rung động trước vẻ đẹp thiên nhiên từ đó liên tưởng đến người đi, người về, người của ngày hôm qua. Là hoài cảm man mác, chênh vênh, là những đêm mưa gợi nỗi trống trải, lạc lõng, là nỗi nhớ về những cái gì đó từng quen thuộc, về ký ức đã xa. Mùa thu đẹp lãng mạn có chiếc lá vàng chao rơi, làn gió heo may khẽ thổi qua mái tóc dài, buồn vì hàng liễu rũ, cái lạnh len lỏi đâu đây gợi nỗi chia lìa của hoa cỏ chim muông và con người, buồn vì nỗi nhớ phảng phất từ không gian vào lòng người. Nhiều thi sĩ tả cảnh mùa đông đẹp và nên thơ với những cơn gió lạnh êm đềm như một mốc thời gian của buổi giao mùa. Có nhiều bài thơ mùa đông buồn vì mưa gió triền miên, giá rét lạnh lẽo, mùa của biệt li trong cảnh điêu tàn hiu quạnh nhưng cũng có mùa đông tuyệt đẹp với đồng ruộng ngập nước, đàn cò trắng bay cuối trời.

Gởi người em yêu thơ, Khúc sầu nam ai (Nguyễn Nhớ), Sân ga – bóng lạnh nhớ người, Đêm hụt hẫng, Em đi nhặt lá thu vàng, Sắc màu đêm (Dã Quỳ), Ngày cuối năm (Nguyễn Minh Tân), Hoa bốn mùa (Nguyễn Thị Hồng Châu), Anh có về (Kim Huê), chùm thơ Thuy Nguyen, Gọi buồn (Lê Hữu Minh Toán), Có bao nhiêu tết cũng buồn (Lãm Thúy), Nửa vầng trăng (Camtu Dang), chùm thơ Lưu Ly Thảo, Giáng sinh buồn (BT Áo Tím), Xa (Ngọc Trâm), Lên đồi thiên sứ, Rừng thu đất khách (Tulip Châu Sa), Mưa Cali (Tịnh Tâm), Tìm em bong bóng (Thùy Vân), chùm thơ Tina Vũ, chùm thơ Cỏ May, Thu ăn năn (Võ Quỳnh Uyển)

Mùa xuân và hạ ấm áp nên dòng thơ cũng lạc quan hơn với vẻ đẹp thiên nhiên đất trời, với ngày tết truyền thống và mùa hạ của tuổi học trò. Nhiều thi sĩ sau những năm tháng xa quê, lưu lạc nơi đất khách quê người nhưng lòng luôn hướng về đất mẹ, mơ ước ngày trở về quê cha đất tổ, nơi có những khu vườn xanh mướt, hàng dừa xanh thẳng tắp. Giữa những bông tuyết rơi rơi lạnh lùng, họ mong ngày về, để tìm lại những kỷ niệm xưa, mơ về hình bóng xưa. Có những mơ ước chẳng bao giờ thực hiện được do nghịch cảnh cuộc đời, do không còn người thân nào nữa, tâm hồn họ lại lao xao đầy nhung nhớ và tiếc nuối, dệt lên những bài thơ lay đọng lòng trắc ẩn.

Đêm hồng ân (Phạm Hồng Ân), Rằm tháng chạp về (Son Ta), Em sẽ cùng anh, Khúc sầu nam ai (Nguyễn Nhớ), xuân muộn (Dã Quỳ), Niệm khúc chiều (Võ Thị Nghiêm Trang), Nhớ những mùa xuân (Hải Yến), Một ngày xuân (Huỳnh Lê Hồng Điệp), Khi mùa xuân bỏ lại (Nguyễn An Bình), Chúc mừng năm mới (Châu Tú Phương), Chỗ về (Võ Quỳnh Uyển), Nhớ thương (Lính Già Trần Nam Ca), Chợt (Ngọc Trâm), Tạm biệt tháng ba (Nguyên Bình), Màu phượng đỏ (BT Áo Tím), Giã biệt mùa hè (Nguyễn Tuyết), Đón tết (Miên Du NM)

Đặc biệt, ánh trăng trong Mùa tình là nguồn cảm hứng bất tận cho thi sĩ như mối lương duyên trời đất đem đến. Ánh trăng không chỉ là nguồn sáng trong đêm mà còn là hình tượng nghệ thuật có sức ám ảnh, khơi gợi về tình yêu, thân phận con người giữa hạnh phúc hay đau khổ. Ánh trăng dịu dàng được chuyển tải độc đáo và sắc nét, là tuổi xuân, là đêm tối, là lời thì thầm hay nỗi cô đơn tuyệt vọng, đôi khi là người tình yêu dấu, người bạn thân thiết. Ánh trăng gợi nhớ một thoáng hạnh phúc nhưng khó làm vơi đi vết thương lòng khắc sâu bẻ bàng, về người con gái ra đi bởi những đau buồn oan trái, về một mối tình dang dở hay một lời hứa chẳng bao giờ thực hiện được.

Về đi em (Kim Huê), Cô gái da đen và điệu nhạc Jazz (Đặng Toản), Yêu mơ tưởng (Thuy Nguyen), Nửa vầng trăng (Camtu Dang), Lên đồi Lilac (Khéo Trần), Hoài lang đêm gành hào, Trăng khuyết (Nguyên Lạc), Anh không về, Mộng đời (Thái Uyên Sa), Trăng khuyết, Tình trăng (Huỳnh Lê Hồng Điệp), Khi không còn ai qua sông (Nguyễn An Bình), Rồi có lúc (Hoàng Linh Vũ), Chén rượu đêm trăng (Hồ An Nhiên), Rằm trăng chạp về (Son Ta), Hao gầy (Lê Thị Quỳnh Dung), Mưa đêm, Hao khuyết (Nguyên Bình), Đêm hụt hẫng, Sắc màu đêm, Đêm trắng (Dã Quỳ), Vô đề, Một chút trường hận ca, nhớ những mùa trăng (Nguyễn Minh Tân), Trăng khóc (Việt Đức)

Mùa tình còn là những trở trăn đầy trách nhiệm của người cầm bút, mong ước cuộc sống yên bình, niềm tin, công bằng, hai từ tự do theo đúng nghĩa của nó, những thương tiếc đồng đội bỏ mình trên chiến trường xưa, về những mảnh đời tan vỡ, thất lạc, bi thương, về người mẹ mong mãi đứa con chẳng bao giờ trở về

Tâm Tư (Lính Già Trần Nam Ca), Điều ước lúc nửa đêm (Tulip Châu Sa), đâu phải lỗi của mặt trời (Đặng Toản), Bốn mươi lăm năm, Mùa thu dĩ vãng (Thoại Phương), Bài tình buồn tháng tư (Nguyên Lạc), Giọt lệ tháng tư (Thái Uyên Sa), Bài thơ tạ ơn (Châu Tú Phương), Lời cầu nguyện (Phương Nguyễn), Chuyện buồn tháng tư (Nguyễn Tuyết), Vẹn nguyền (Tuyết Đoàn)

Mùa tình còn là bức tranh thi ca muôn màu sắc về tình yêu, ngọn lửa âm ỉ cháy khi hạnh phúc vui tươi lúc tiếc nuối xót xa. Tình yêu tạo sức sống mãnh liệt và là nguồn sáng tạo không bờ bến, những khao khát giản dị về một cuộc sống lứa đôi viên mãn hạnh phúc, những lãng mạn bay bổng si mê đắm đuối vội vàng luyến tiếc. Có những mối tình lặng thầm, yên ả, giản đơn như đất đai cỏ cây hoa lá, có những mối tình đau khổ âm ỉ và kín đáo. Có những người đàn bà yếu đuối mong manh nhưng ẩn chứa bên trong là sức mạnh, sự chịu đựng và hi sinh cao cả. Có những lời thơ rủ rỉ rù rì như những hạt mưa đầu mùa nhẹ nhàng nhưng cũng có những khúc ca hờn dỗi, trách cứ, đam mê và khát vọng. Có những cảm thông, sẻ chia về thân phận của người phụ nữ.

Bữa cơm đầu tiên với em, Người đàn bà chưa lên ngôi (Phạm Hồng Ân), Biển và anh (Hồ An Nhiên), Em nợ bài thơ – anh nợ ai? (Thùy Vân), Như một ngọn tình xanh, Mưa bụi bao giờ mới quên nhau (Nguyễn An Bình), Tiếng lòng (Tịnh Tâm), chùm thơ Ninh Trần, Trôi trên ngọn song (Khéo Trần), Thẹn thùng (Trần Huyền Linh), Ngũ – Kinh – Tình (Võ Thị Nghiêm Trang), Hình và bóng (Nguyễn Thị Hồng Châu), Người đàn bà đi nhặt tơ trời, Che nửa phận đời (Việt Đức), Chuyện tình áo xanh (Tuyết Đoàn), Say nắng, Tri kỷ (Lê Thị Quỳnh Dung), Tình yêu, Về với anh nha em (Miên Du NM)

Mùa tình đến với độc giả bằng nỗi đam mê thi ca của các tác giả bốn phương qua Hiên Thư Các. Mỗi tác giả mỗi bài thơ có sắc thái riêng, nhịp nhàng, nồng nàn, tâm tư và sâu lắng. Mùa tình ra đời cũng là một điểm nhấn cho chúng ta thấy thơ văn là một sân chơi có thể dành cho nhiều người, không phân biệt bất cứ điều gì. Ngoài cuộc sống bận rộn thì viết cũng là một cách để trải tâm tư, để thư giãn và để mình cảm thấy yêu đời hơn, thi vị hơn. Xin cảm ơn thi sĩ Phạm Hồng Ân đã chắp cánh cho Mùa tình đến với đông đảo bạn đọc, cảm ơn nhà thơ Lê Mai Lĩnh đã khuyến khích một số bạn trẻ vừa bước vào con đường văn chương. Xin mượn mấy câu của Thuy Nguyen để thay lời kết thúc: “Mùa tình in dấu tương phùng. Đôi dòng lưu niệm tưng bừng trên Face. Hỡi người bao thuở đắm say. Dù đời có nhạt chẳng phai mùa tình.”

Võ Thị Như Mai

ThsGD, giáo viên tại Tây Úc

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét