KHÚC BIẾN TẤU ĐÊM MƯA SÀI GÒN
trong âm vang tia chớp giật liên hồi
tiếng rao đêm ẩm ướt kéo dài trên đường
vắng
cột đèn đứng yên giống người đàn ông cô
độc
hắt bóng đợi chờ
vũ điệu mưa chợt xôn xao
dội vào ô cửa kính màu kem đầy bụi
vô tình gõ lên bàn phím
từng ký
tự vẽ thành giấc mơ kỳ ảo phù phiếm
gởi vào không gian thiếu bóng trăng
lọt giữa các thiên hà không thấy dấu hiệu khứ hồi
sẽ không có người khách lạ nào ghé thăm
đêm nay nhiều con đường sẽ mang theo
lá vàng lẫn với lá xanh
đồng hành đi về nơi vô định
mưa muốn nói cùng ta điều gì em có biết?
*
Ngày mai trời sẽ hửng nắng thôi em
Sài Gòn dòng xe vẫn trôi dài tập nập
khẩu trang che kín mặt mọi người
ẩn giấu mối hiểm nguy thầm lặng
từ bầu không khí ô
nhiễm mấy ngôn từ rất lạ
không ai muốn nói
ra
không ai muốn kiểm soát hình thể nó là vật gì
anh chỉ sợ một điều em chưa kịp nhận ra
một giọt lệ trong veo còn sót lại
trên chiếc lá vàng chưa kịp rụng
vừa tan vào hư không
cũng như anh không kịp nhận ra
một người quen từ nhiều năm về trước
vừa mất hút vào đám đông?
9/5/2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét