NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI THIẾU PHỤ
Bao người nghèo hơn em thầm mơ ước
Sáng nghe tiếng chim ríu rít ngoài sân
Hoa nở trong sương mai hẹn hò
Nhưng có ai hiểu em hơn chính mình
Trong ngôi nhà màu hồng ấy
Sự cô đơn giữa những người thân quen
Mỗi ngày càng làm em vô
cùng hãi sợ.
Em đã khóc gần như không còn nước mắt
Đời quá buồn phải không anh
Khi nghe tin người bạn hóa trị đến lần thứ
ba
Trên đầu không còn một sợi tóc
Ngày xưa cô nàng là hoa khôi của trường
Anh có biết không
Mắt em đã sưng húp lên từ
bao giờ
Thế giới nầy sao buồn quá
vậy.
Chắc đêm nay em không ngủ được
Thế hệ chúng ta có quá nhiều vết xước
Hằn sâu vào trái tim mỗi
người
Anh biết mà
Em rất dễ bị tổn thương
Chỉ một lời nói có chứa gai
nhọn
Cũng làm tim em ứa máu
Những lúc đó anh ở đâu
Sao không gần gũi bên em
giây lát
Vực em dậy khi em sắp ngả
Để em thấy yên lòng
Khi trên đời nầy vẫn còn có anh bên cạnh
Bây giờ chỉ còn lại chiếc bóng quạnh hiu
Giấc ngủ em sẽ mãi chập chờn đầy mộng dữ
Bị giam cầm trong ngôi nhà nhuốm màu tịch liêu
Anh ơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét