NGƯỜI ĐI QUA ĐỒI SƯƠNG
*Tặng Hạ Trắng- Đà Lạt
(người tạo cảm hứng
cho tôi viết bài thơ nầy)
1-
Người đi qua đồi sương
Ngựa lạc dấu thiên
đường
Nẻo về đầy gió lộng
Áo tím hồn tôi vương.
Lá thông reo dào dạt
Bay đi bụi phấn vàng
Giáo đường em nghiêng
bóng
Mang tình tôi lang
thang.
Leo lên từng dốc nhớ
Bậc đá còn mù sương
Rêu xanh mờ vách núi
Tương tư lá ven đường.
Tình tôi thành cỏ úa
Lát nhẹ đường em đi
Bao mùa hoa Đà Lạt
Gai nhọn nhớ tình si.
2-
Người đi qua đồi sương
Mơ giấc mơ vô thường
Tiếng chim buồn ngậm
ngải
Giấu sau ngực trầm
hương.
Em thường nghe tóc hát
Tôi lại ngờ suối reo
Hồn tôi đành phiêu bạt
Dốc tình mãi cheo leo.
Tôi tìm trong men rượu
Đáy cốc em hiện về
Ngàn lau trên sông
lạnh
Tiếng sáo buồn Trương
Chi.
Đằng sau màu áo tím
Bát ngát một đồi sim
Mưa trôi thành ký ức
Lạnh đôi bờ chân chim.
3-
Người đi qua đồi sương
Mưa nắng mỗi con đường
Em lưng chừng dốc đợi
Tôi lưng chừng yêu
thương.
Mùa xuân không hẹn
trước
Trong xanh nước mặt hồ
Đi loanh quanh phố nhớ
Mắt buồn đến ngây ngô.
Ly cà phê bốc khói
Thơm ngát trong chiều
sương
Mình tôi lần thả bước
Em ở đâu bên đường.
Mơ giấc mơ Đà Lạt
Thiên đường lại mù tăm
Người nghe trong cỏ
hát
Tìm hoài sắc tầm xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét