Giữa tháng 12 năm nay, tôi lại có dịp về thành phố sương mù ở đó vài ngày cùng anh em tập san Quán Văn thực hiện một buổi ra mắt sách về một tác giả đang sống trên thành phố nầy nên muốn viết một bài thơ hay một truyện ngắn nào đó về Đà Lạt để kịp in vào tập sách và “Em Như Đóa Quỳ Vàng” là bài thơ đầu tiên được viết như thế.
Mang nỗi buồn lặng thinh
Chim hoang chừng bật khóc
Đâu tìm được chính mình.
Em trên đồi sương trắng
Mắt sầu lại ướt mi
Áo vàng bay trong gió
Đẹp như một đóa quỳ.
Giọt sương mai buổi sớm
Rớt trong ngày mưa buồn
Dõi chút tình xa vắng
Gởi ráng chiều hoàng hôn.
Em như đóa quỳ vàng
Cho tình tôi nương náu
Bước chân dừng lang thang
Trên đồi cao ngút gió.
Nhà em trong nắng nhẹ
Đã chìm vào khói sương
Một thời ngồi mơ mộng
Ngắm quỳ vàng qua song.
Trong trí nhớ lẻ loi
Một mùa trăng đã mất
Thương chút tình nhỏ nhoi
Xuống triền đồi rực nắng.
Đêm qua lại nằm mơ
Áo người vàng hoa cúc
Cúc quỳ đẹp nên thơ
Một đời đành thao thức.
Như tơ trời óng ả
Dưới bầu trời xanh lam
Nụ tình xanh rất lạ
Sao tình thật gian nan.
Cánh quỳ vàng năm cũ
Trôi đi từ kiếp nào
Dấu lăn trầm mệt lữ
Chìm trong giấc chiêm bao.
Bước chân người lữ khách
Tìm quán trọ ven đường
Vàng trong niềm thương nhớ
Góc phố đã mù sương.
27/10/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét